TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



“Mẹ…” Minh Tuệ lao vào phòng, ôm chầm lấy mẹ mình: “Sao mẹ lại ở đây? Bọn họ có làm gì mẹ không?”
Phía sau cô, cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại.

Cô cũng không mấy quan tâm, chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt có phần hốc hác của mẹ mình.
Bà Linh thở dài một hơi, vỗ vỗ lên lưng con gái: “Không sao.

Mẹ vẫn ổn, con không cần lo lắng.

Đỗ Văn Khang bảo con làm gì thì con cứ làm như vậy, không cần hỏi gì cả.”
“Nhưng mà… tại sao chứ? Chuyện này có liên quan gì tới bố con hay không?”
Minh Tuệ mở to hai mắt.

Mẹ cô ngày thường không phải là người không quan tâm tới cảm nhận của con cái, hôm nay lại nói thẳng với cô là nghe lời một người đàn ông vô điều kiện.
Bà Linh cầm lấy bàn tay con gái, từng nét từng nét viết vào lòng bàn tay cô hai chữ.
“Trốn đi.”
Trốn đi? Minh Tuệ rùng mình, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình, ánh mắt đầy hoang mang.

Lại thấy bà gật đầu một cái thật mạnh, không tiếng động khẳng định lại một lần nữa.
Phòng tiệc trang hoàng lộng lẫy, đám nam thanh nữ tú đều ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp, cười cười nói nói.

Minh Tuệ kéo váy, có chút mất tự nhiên đi theo sau gã đàn ông xa lạ.
Đã rất lâu rồi cô không tham gia những bữa tiệc kiểu như thế này, đã sớm quên cái không khí tiệc tùng này rồi.

“Đỗ Văn Khang… trùng hợp quá! Dương Quốc Thành của tập đoàn DG cũng vừa mới đến.

Hai người đang cạnh tranh đấu thầu mấy khu phố mới bên kia, lại chọn giờ xuất hiện sát nhau như vậy, đúng là… có ý tứ.”
Một người đàn ông mỉm cười cụng ly với gã đàn ông đi cùng Minh Tuệ.

Cô nhíu mày.
Đỗ Văn Khang, gã có quan hệ gì với bố ruột của cô, lại có quan hệ gì với chú Điền kia chứ? Nếu cô nhớ không nhầm, thì chú Điền cũng họ Đỗ.

Hai người này chắc chắn có liên hệ với nhau.
Khoan đã, Dương Quốc Thành cũng ở đây sao?
“Cô thích Dương Quốc Thành à?” Không biết từ bao giờ, Đỗ Văn Khang đã khéo léo đuổi người muốn bắt chuyện ra chỗ khác, sau đó, vừa uống rượu vừa tràn đầy hứng thú quan sát nét mặt của cô gái đi cùng.
Minh Tuệ lập tức lắc đầu: “Ai thích anh ta chứ? Chúng tôi chẳng liên quan gì tới nhau cả…”
“Vậy sao?”
Đỗ Văn Khang nhếch môi cười, đột ngột đưa ngón tay lên, quệt qua bờ môi đỏ mọng của cô.

Sau đó, gã đưa ngón tay dính son lên mũi ngửi.
“Son của cô cũng rất thơm đấy… Dương Quốc Thành? Người anh em, đã lâu không gặp.”
Còn chưa kịp mắng gã biến thái, Minh Tuệ đã giật mình khi nghe nửa câu sau của gã.

Cô quay sang, đúng lúc nhìn thấy Dương Quốc Thành đang khoác tay Hà Thu Hoài đứng cách đó không xa.
Hà Thu Hoài che miệng cười: “Anh Khang à, lâu rồi không gặp.

Trước giờ em chưa thấy anh đưa cô gái nào đi dự tiệc cùng đấy, cô nàng này có phải là…”
Đỗ Văn Khang thoải mái gật đầu.
“Đây là vợ sắp cưới của tôi, Đào Minh Tuệ.

Là người quen cả mà, đừng nói là hai người không nhận ra cô ấy chứ.”
Thay một bộ đồ khác, thay đổi cách trang điểm, Minh Tuệ đã sớm không còn chút liên hệ nào với bà mẹ hai con quê mùa xấu xí trong trí nhớ của Hà Thu Hoài nữa.

Cô ta há hốc miệng, trợn tròn mắt kinh ngạc, không rảnh chú ý tới ánh mắt tối tăm của người đàn ông đang đồng hành cùng mình.
“Đào Minh Tuệ.” Hà Thu Hoài cao giọng chất vấn: “Cô là vợ chưa cưới của Đỗ Văn Khang, còn chạy tới tập đoàn DG làm gì? Cô định lấy cắp bí mật thương mại sao? Lại còn cố tình ngụy trang thành một bộ dạng khác, rốt cuộc cô có âm mưu gì?”
Minh Tuệ cười khẩy: “Giám đốc Hà, tôi chỉ đeo thêm một cặp kính thôi mà.

Cô không nhận ra cũng đâu phải lỗi của tôi… Vả lại, cô nhìn lại người đàn ông bên cạnh mình xem.

Tới làm việc ở một tập đoàn có tổng giám đốc nổi tiếng trăng hoa, tôi không tìm cách tự bảo vệ mình sao được.”
Đôi lông mày của Dương Quốc Thành nãy giờ nhíu chặt, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại càng có vẻ lạnh lùng hơn so với mọi ngày.
Trái tim hắn đau đớn, từng từ từng ngữ mà Minh Tuệ nói ra dường như có thể dễ dàng khiến hắn bị tổn thương.


Hắn không muốn nhìn vào khuôn mặt đang nở nụ cười dối trá của cô.

Trong giây lát, cảm thấy cô thật xa lạ.
“Nói cũng đúng…” Hà Thu Hoài giả vờ buột miệng: “À, Mai Tuyết Diệu của bộ phận nhân sự là bạn thân của cô đúng không? Mùng bảy tháng sau cô ấy cưới, không biết cô và anh Khang dự định thế nào?”
Cô ta quan sát sắc mặt của Minh Tuệ, thấy cô thoáng vẻ ngạc nhiên liền bật cười: “Đừng có nói với tôi là bạn thân của cô chưa mời cô đấy nhé.

Cô ấy đã mời đồng nghiệp ở tổng công ty từ tuần trước rồi.”
Minh Tuệ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, như bị một thùng nước đá dội thẳng từ đầu xuống đến chân.

Cô và Diệu đúng là bạn thân, cũng vẫn thường xuyên liên lạc với nhau.

Nhưng chuyện kết hôn, cô ấy chưa từng nói với cô, cũng chưa từng mở miệng mời cô tới dự lễ cưới.
Có điều, ngoài mặt cô vẫn phải tỏ ra bình thường.

Không thể để Hà Thu Hoài chê cười được.
“Đương nhiên là cậu ấy đã mời tôi rồi.

Lễ cưới của bạn thân tôi, làm sao tôi có thể không đến dự được chứ.”
Cô vẫn luôn cảm thấy nụ cười của Hà Thu Hoài rất kì quái, giống như còn có thâm ý khác.

Nhưng cô không nghĩ ra, cô ta có thể giấu diếm bí mật gì.
Trên thực tế, Hà Thu Hoài đã sớm biết danh tính của chú rể, người sẽ kết hôn với Diệu.

Cô ta đang đợi xem trò vui.

Không biết khi Minh Tuệ biết được người đàn ông sẽ kết hôn với bạn thân, chính là chồng chưa cưới cũ của mình, thì vẻ mặt của cô sẽ đặc sắc thế nào đây… Hà Thu Hoài mỏi mắt mong chờ.
Tiếng nhạc du dương vang lên.


Dương Quốc Thành mỉm cười đưa tay ra trước mặt Minh Tuệ: “Cô Minh Tuệ hôm nay rất đẹp, tôi mời cô nhảy một điệu, được chứ?”
“Tôi… tôi không biết nhảy.” Minh Tuệ không chút do dự lắc đầu.
Gã đàn ông đứng bên cạnh cô lại bật cười, đẩy đẩy vai cô: “Không sao, em yêu cứ ra nhảy đi.

Cho dù bị em vô tình giẫm vào chân, tổng giám đốc của DG sẽ không so đo với em đâu.”
Không còn lựa chọn nào khác, Minh Tuệ đành đặt bàn tay vào tay của Dương Quốc Thành, từng bước tiến vào khu vực sàn nhảy.
Một tay đỡ bàn tay mảnh khảnh, một tay ôm siết lấy vòng eo, Dương Quốc Thành cúi đầu, khẽ cười bên tai cô: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp bản lĩnh quyến rũ đàn ông của cô rồi…”
Vậy mà hắn cứ tưởng rằng hắn là người duy nhất.
“Đó không phải chuyện của anh.”
Minh Tuệ không có kiên nhẫn tiếp chuyện hắn, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng nhảy cho hết bài nhạc, còn rời khỏi người đàn ông này càng xa càng tốt.
Đột nhiên, hắn mở miệng, ngậm lấy vành tai của cô.

Tư thế vô cùng thân mật của hai người, từ vị trí của Đỗ Văn Khang có thể nhìn thấy rõ ràng từ đầu đến cuối.
“Cô nói xem, cô công khai cắm sừng Đỗ Văn Khang như vậy, gã có buồn hay không?”
Một khúc nhạc vừa dứt, Minh Tuệ lùi ra sau một bước, giữ khoảng cách với người đàn ông xấu xa kia.

Cô giữ vẻ mặt lạnh tanh, phun ra hai chữ: “Nhàm chán.”
Dứt lời, cô xoay người đi thẳng ra ngoài.
Phía sau, một giọng nói âm u vang lên: “Đào Minh Tuệ, cô dám cắm sừng tôi… thì cứ chuẩn bị tinh thần mà gánh lấy hậu quả đi.”
Dương Quốc Thành hắn chưa bao giờ là người lương thiện, sẽ không chấp nhận ngồi im một chỗ để bị cắm sừng như vậy đâu..


Bình luận

Truyện đang đọc