TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



Đôi mắt nâu của Minh Tuệ chăm chú nhìn vào Dương Quốc Thành, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
“Thực ra gần đây sức khỏe của con bé đang gặp chút vấn đề.

Nhưng mà… để bác sĩ giải thích cho em đi.”
Đang đứng bên cạnh Dương Quốc Thành là bác sĩ riêng của nhà họ Dương, nghe thấy hắn nói như vậy thì ngay lập tức tiếp lời: “Tôi muốn hỏi lại một chút, là sức khỏe của bé Bông từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất yếu đúng không?”
Minh Tuệ gật đầu, sắc mặt lo lắng.

Hai đứa nhỏ của cô là anh em sinh đôi, nhưng đúng là sức khỏe của em gái vẫn luôn kém hơn so với anh trai, còn hay ốm vặt.
Nhưng trước giờ cô vẫn luôn nghĩ là tình trạng sẽ tốt hơn sau khi bé lớn lên, chưa từng dám nghĩ tới chiều hướng xấu hơn.
Bác sĩ thấy cô gật đầu, lại nói tiếp: “Qua quá trình kiểm tra, có thể xác định là vấn đề của hệ thống miễn dịch.

Đây không phải bệnh nan y nhưng bệnh lý lại rất phức tạp, quá trình điều trị rất lâu dài, cần ít nhất ba đến năm năm, cũng có thể sẽ lâu hơn.

Có điều, cô yên tâm, chỉ cần đủ kiên trì, chắc chắn có thể trị khỏi.”
“Ba đến năm năm sao?” Minh Tuệ nhíu mày: “Con bé mới có sáu tuổi, nếu cần thêm ba đến năm năm thì tôi phải ở bên cạnh con bé.”
Không có một người mẹ nào lại muốn rời xa con mình những ba đến năm năm.

Ba năm ngày còn không được, nữa là một khoảng thời gian dài dằng dặc như vậy.
Bác sĩ xua xua tay: “Không được đâu cô Minh Tuệ.


Cô ở bên cạnh có thể sẽ gây ảnh hưởng tới quá trình điều trị, không giúp ích được gì cả…”
Bác sĩ chưa kịp nói hết câu, Minh Tuệ đã ngắt lời: “Đó là con gái của tôi, làm sao tôi có thể buông tay không quản được.

Tôi lo cho con bé mà…” Càng nói, cô càng thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, một giọt lệ không kìm nén nổi trào ra từ nơi hốc mắt.
Dương Quốc Thành thở dài một hơi, vươn tay ôm cô vào lòng.
“Đừng lo, bác sĩ cũng nói là bệnh của bé Bông không phải quá nghiêm trọng.

Em phải tin vào trình độ chuyên môn của bác sĩ chứ…” Hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của người trong ngực: “Em và bé Gấu về nhà nghỉ ngơi trước đi, nghe lời, được không?”
Vừa nhẹ giọng an ủi Minh Tuệ, hắn vừa nháy mắt ra hiệu với con trai.

Cậu nhóc nhận được tín hiệu từ bố, vội vàng chạy tới kéo tay mẹ: “Mẹ, bố nói đúng đấy, chúng ta về trước đi.”
“Được rồi, mẹ đưa con về nhà nghỉ ngơi trước.” Minh Tuệ gạt nước mắt, gật đầu đồng ý với con trai.
Đợi hai mẹ con dắt tay nhau đi khuất, Dương Quốc Thành mới lần nữa hướng ánh mắt về phía bác sĩ.

Lúc này, hắn thu lại vẻ mặt dịu dàng hồi nãy, trở lại với sự lạnh lùng xa cách thường ngày.
“Ông nói thật đi, tình trạng của con bé thế nào?”
“Tình trạng… không được ổn cho lắm.” Bác sĩ nhắc lại câu đã nói cách đây một thời gian: “Cơ thể cô bé bắt đầu xuất hiện các triệu chứng của thải ghép cũng như tác dụng phụ của thuốc.

Có thể là do sau khi ghép tủy, vẫn chưa hoàn toàn ổn định.

Tình hình này… có lẽ cần bác sĩ Andrey trực tiếp điều trị.”
Đối với vấn đề này, Dương Quốc Thành không hề do dự: “Vậy thì gọi Andrey về đây.

Đổi lại toàn bộ thiết bị y tế thành loại tân tiến nhất trên thế giới, mời người chăm sóc có chuyên môn cao nhất.

Tôi cần các ông có thể đảm bảo an toàn cho con bé, ít nhất là cho tới khi Andrey tới.”
Sau khi trở về từ biệt thự ven sông kiêm bệnh viện điều trị cho bé Bông, Minh Tuệ trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Sáng hôm sau, vừa thức dậy cô đã nghĩ tới chuyện ra siêu thị mua đồ bồi bổ cho các con.

Con gái đang trị bệnh, cần phải bồi bổ, con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng cần bồi bổ.
“Để tôi đưa cô đi.” Cấp dưới của Dương Quốc Thành vơ chùm chìa khóa trên bàn, chủ động nhận nhiệm vụ đưa người phụ nữ của boss đi siêu thị.
“Tổ yến, nhân sâm, hạt sen, nấm… còn gì nữa không nhỉ?”
Minh Tuệ không ngừng nhặt mấy thứ đồ bổ trên kệ hàng siêu thị, đặt vào xe đẩy.

Cấp dưới của Dương Quốc Thành chịu trách nhiệm đi cùng cô trợn mắt líu lưỡi: “Cô mua nhiều đồ quá, toàn là những thứ rất bổ dưỡng.”

“Những thứ này đều có tác dụng tốt cho sức khỏe, còn không có tác dụng phụ như thuốc Tây.

Tôi muốn đích thân nấu cho con bé ăn.” Minh Tuệ nghiêm túc đọc phần giới thiệu trên một khay tổ yến, không chú ý lắm trả lời người kia.
Đối phương mỉm cười: “Cô đúng là một người mẹ tốt.”
Bất chợt, anh ta cảm thấy sởn gai ốc, phía sau có cảm giác là lạ, như bị ánh mắt của một con rắn độc khóa chặt.

Anh ta không quay đầu lại, chỉ hơi nghiêng người, liếc mắt ra phía sau, rất xảo diệu chặn ngang tầm mắt theo dõi hướng về phía Minh Tuệ, đồng thời cầm tay cô kéo đi.
“Cô Minh Tuệ, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay!” Bước chân gấp gáp, giọng nói cũng gấp gáp.
Minh Tuệ chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị anh ta kéo ra khỏi siêu thị.

Xe đẩy mua sắm còn chỏng chơ giữa các quầy hàng, vô tình cản bước chân của đám người kia.
Cấp dưới của Dương Quốc Thành kéo tay Minh Tuệ chạy thẳng xuống tầng hầm siêu thị, nơi đậu xe.

Sau khi ngồi vào xe, anh ta nhanh chóng lái ra ngoài.

Lúc này, đám người theo dõi cũng đã kịp chạy ra cửa chính của siêu thị.
Chiếc xe lao vút đi, để lại phía sau một làn khói mờ mịt.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Đám người đó là ai? Tại sao lại theo dõi chúng ta?” Giọng Minh Tuệ hơi run rẩy, cô vẫn còn chưa hết bàng hoàng.
Người ngồi trên ghế lái hai bàn tay nắm vô lăng đã nổi gân xanh, nhìn chằm chằm về phía trước, chân đạp ga tăng tốc không chút do dự.

Anh ta lái xe vòng vèo qua mấy con phố, khi chắc chắn cắt đuôi được đám theo dõi mới thả chậm tốc độ, quay sang nhìn Minh Tuệ.
“Không làm cô sợ chứ?” Anh ta thở hắt ra một hơi: “Đám người đó có lẽ là xã hội đen.

Đã ở trong giới này, có ai mà tay chân chưa từng nhúng chàm chứ? Lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm… Tôi sẽ báo lại với boss, để boss tăng số người bảo vệ cô lên.”
Bàn tay Minh Tuệ nắm chặt lấy tà váy, cô cố gắng giữ bình tĩnh.


Đúng như cô sợ hãi, đám người vừa rồi nhằm vào Dương Quốc Thành.

Thân phận của hắn chắc chắn là không đơn giản, mới có thể thường xuyên gặp những trường hợp như thế này.
Xã hội đen… Hơn hai mươi năm cuộc đời, cô còn chưa từng cảm nhận được nguy hiểm lớn như vậy.
Người bên cạnh lại thở dài, nói tiếp: “Nghề này của chúng ta giống như lúc nào cũng nhảy múa trên lưỡi dao vậy.

Có lúc là chính mình đổ máu, có lúc đổ máu lại là kẻ thù.”
Tóm lại, là không có lúc nào không thể gặp nguy hiểm.
Minh Tuệ mím môi, mặt cắt không còn giọt máu.

Cô cắn răng nhịn lại cảm xúc muốn òa khóc thật to, đầu óc lại rối tung trăm ngàn suy nghĩ.
Suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô, là: “Liệu Dương Quốc Thành có thể vì mình, vì các con, mà từ bỏ con đường này hay không?”
Hắn là tổng giám đốc của tập đoàn DG, có địa vị cao trên thương giới.

Cô thật sự không hiểu tại sao hắn vẫn còn phải sống cuộc sống đầy rẫy hiểm nguy trong thế giới ngầm.

Giống như chính đàn em của hắn vừa nói, lúc nào cũng như nhảy múa trên lưỡi dao sắc.
Cô không muốn một ngày nào đó lại nhận được tin tức hắn đang ở trong tình trạng nguy hiểm, hoặc đột ngột biến mất vì những xung đột trong thế giới ngầm.


Bình luận

Truyện đang đọc