TỔNG TÀI LÀ TÌNH MỘT ĐÊM



Dường như Mai chẳng kinh ngạc chút nào khi nghe tin Quân và Diệu đã chia tay.

Cô ấy thản nhiên nhún nhún vai: “Đây không phải chuyện đương nhiên à? Nếu tớ là Nguyễn Hoàng Quân, tớ cũng sẽ bỏ cậu ấy.

Một người ích kỉ, tham lam, dối trá, không xứng đáng được yêu thương!”
“Cậu… nghĩ như vậy sao?” Minh Tuệ hơi sững sờ trước phản ứng của cô bạn thân.
Mai nghĩ ngợi một chút, lại ghé sát vào Minh Tuệ, nở nụ cười mờ ám.
“Tuệ này… Cậu và anh ấy trai đơn gái chiếc, chi bằng… quay lại với nhau đi.

Chẳng phải người ta hay nói ‘tình cũ không rủ cũng tới’ sao?”
Minh Tuệ đỏ bừng mặt: “Cậu nói cái gì vậy? Tớ và anh ấy đã kết thúc từ lâu rồi.

Vả lại, tớ cũng đã có người mới… Thành… anh ấy đối xử với tớ và hai đứa nhỏ rất tốt.”
“Tốt cái quái gì chứ!” Mai không kiêng nể gì hừ lạnh một tiếng: “Dương Quốc Thành là loại đàn ông ăn trong bát nhìn trong nồi, đứng núi này trông núi nọ.

Mấy hôm trước tớ còn nhìn thấy anh ta đi thử váy cưới với tiểu thư nhà họ Hà kia kìa.

Nếu thật sự yêu thương cậu, anh ta đã chẳng lừa dối cậu như vậy.”
Thử váy cưới? Minh Tuệ cúi đầu, che giấu nét đau xót vừa thoáng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp.

Mấy ngày qua, cô cứ tưởng rằng quan hệ giữa mình và Dương Quốc Thành đã ổn rồi.

Không ngờ hắn lại giấu cô đi thử váy cưới với Hà Thu Hoài.
Mai vỗ vỗ vai bạn thân, nói tiếp: “Tuệ, người đàn ông đó không thật sự thuộc về cậu, cũng không đặt cậu trong lòng.


Đừng ngu ngốc nữa.

Phụ nữ chúng ta hạnh phúc nhất là khi ở bên một người đàn ông toàn tâm toàn ý với mình.

Một người vì cậu mà hủy hôn với nguoiwf khác, một người giữ cậu bên cạnh nhưng lại chuẩn bị kết hôn với người khác, cậu không phải là người ngu ngốc, cậu biết nên chọn thế nào mà.”
Tuy rằng, lựa chọn này sẽ khiến cô rất đau lòng.
Minh Tuệ cúi đầu.

Một giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt rèm mi, rơi thẳng xuống mặt bàn.

Hương cà phê đắng ngắt quanh quẩn trong không gian, đắng vào tận trong lòng.
“Muốn khóc thì cứ khóc đi.” Mai vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy tay bạn thân.
Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống như mưa.

Minh Tuệ không kìm được khóc nấc lên, như phát tiết hết những nỗi đau lòng và tủi thân tích tụ suốt thời gian qua.
Đêm đó, cô ở lại nhà Mai.

Đến sáng hôm sau mới trở về biệt thự.

Không ngờ vừa về đến nơi đã chạm mặt một vị khách không mời.

À không, không phải là khác.
“Bác Hoa, chào buổi sáng.” Minh Tuệ xách túi xách, dợm bước lên tầng hai, lại bị bác Hoa kéo tay lại.


Cô hơi nhíu mày: “Có chuyện gì vậy bác?”
Bác Hoa ấp úng: “Không có gì… à không… có chuyện… chuyện là…” hồi lâu cũng không nói hết lời.
Đúng lúc này, từ trên tầng hai của biệt thự một người phụ nữ có phần bụng hơi gồ lên thong thả bước xuống cầu thang.

Cô ta vừa đi vừa nói chuyện điện thoại, giọng nũng nịu ẽo uột.
“Người ta nhớ anh mà… Bao giờ anh mới về đây? Đừng để người ta phải đợi lâu đấy nhé… đã lâu lắm rồi anh không đụng vào người ta… ghét ghê ấy…”
Nhìn thấy Minh Tuệ đứng dưới nhà, cô ta hôn một cái rõ kêu vào điện thoại, sau đó tắt máy.

Đứng từ trên cao nhìn xuống đánh tiếng chào hỏi: “Còn tưởng là ai mới sáng sớm đã ồn ào, thì ra là cô à?”
“Hà Thu Hoài, sao cô lại ở đây?” Minh Tuệ nhíu mày, giọng điệu không hề thân thiện.
Hà Thu Hoài cố tình xoa xoa bụng dưới gồ lên dưới lớp váy ngủ mỏng tang, cười cười: “Đây là nhà chồng tôi, tôi không ở đây thì ở đâu? Ấy chết, quên chưa nói với cô, không cần lên tầng nữa đâu, tôi đã cho người ném đồ đạc của cô xuống phòng cho khách rồi.

Từ giờ phòng ngủ chính là phòng của tôi, cô đừng lên đó, tôi không muốn những kẻ có ý đồ xâm phạm vào không gian riêng của mình.”
Cô ta còn chưa nói hết lời, đã có một đám người bận rộn khuân đống đồ từ bên ngoài vào.

Nào hoa tươi, nào rèm nhung, nào váy cưới.
“Hoa tươi dùng cho lễ cưới đã được chuyển đến, bắt đầu trang trí luôn chứ ạ? Nếu không làm sẽ không kịp mất.” Một người ôm bó hoa tươi nghiêng đầu cười, hướng về phía Hà Thu Hoài dò hỏi.
Cô ta gật đầu: “Trang trí đi.

Nhớ thay mới đồ đạc như tôi dặn, tôi không thích dùng đồ người khác đã chạm qua.

Còn nữa… mang váy cưới lên phòng cho tôi, tôi muốn thử lại.”

Đám người bận rộn đi tới đi lui, chuẩn bị cho lễ cưới của Hà Thu Hoài và Dương Quốc Thành.

Không có ai chú ý tới Minh Tuệ đứng như trời trồng ở một góc trong biệt thự.

Cảnh tượng náo nhiệt đâm vào mắt cô đau đớn.
Cuối cùng, biệt thự này cũng phủ đầy hoa tươi và tiếng nói cười, Dương Quốc Thành cũng trở thành chú rể, mặc lễ phục dắt tay một người phụ nữ tiến vào cung điện hôn nhân.

Tiếc rằng người đó không phải là Minh Tuệ.
“Xem ra mình ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.

Nơi này đã không còn vị trí của mình nữa rồi.” Minh Tuệ tự giễu bật cười, rời khỏi biệt thự tới vườn hoa tìm mẹ.
“Mẹ, con có chuyện này… muốn nói với mẹ.” Cô hơi ngập ngừng, không biết phải mở lời thế nào.
Mẹ cô ngừng động tác, đưa tay vuốt tóc con gái: “Đã đến lúc cần phải đi rồi đúng không? Không cần nói gì cả, mẹ hiểu, mẹ hiểu tất cả… Ngay từ đầu mẹ đã xác định rõ ràng rồi, hai người ở bên nhau là duyên, nhưng cái duyên đó, trước sức ép của thân phận, địa vị, và lòng người, có thể kéo dài được bao lâu chứ? Cho dù Dương Quốc Thành là bố ruột của hai đứa nhỏ, cho dù cậu ấy yêu con hơn nữa, cũng không có nghĩa lý gì.”
Thân phận, địa vị của Dương Quốc Thành, những thứ giúp hắn có khởi đầu tốt hơn người khác, từng bước đi đều thông thuận hơn người khác, cũng là trói buộc của hắn.

Hắn không thể lấy một người phụ nữ tầm thường làm vợ.
Nên ngay từ đầu, chuyện tình cảm của hai người đã định sẵn kết cục phải rời xa.
Một giọt nước mắt lăn dài nơi gò má của Minh Tuệ, cô nghẹn ngào: “Mẹ… con xin lỗi… con tưởng rằng anh ấy có thể vì con… là con tự đánh giá bản thân quá cao rồi…”
“Con gái ngốc của mẹ.

Muốn khóc thì cứ khóc đi, con còn có mẹ cơ mà.” Mẹ cô ôm con gái vào lòng: “Đừng lo lắng, chúng ta vẫn có thể bắt đầu lại.”
Rời khỏi vườn hoa, Minh Tuệ không biết nên đi đâu bây giờ.

Lần thứ hai trong cuộc đời, cô có cảm giác không chốn dung thân.
“Tuệ, em muốn uống nữa không?” Quân cầm một ly rượu, cụng nhẹ vào ly rượu trên tay Minh Tuệ.
Cả hai người đều đã ngà ngà say.

Minh Tuệ cảm thấy đầu đau như búa bổ.


Cô không nhớ nổi tại sao mình lại tới đây uống rượu cùng với Quân nữa, chỉ biết nốc từng ly rượu vào bụng.
Quân chợt bật cười: “Em thật sự không định suy xét quay lại với anh sao? Dương Quốc Thành… anh không biết anh ta có yêu em hay không.

Chỉ là… anh ta đã quyết định kết hôn với người khác rồi, còn anh đối với em là thật lòng.

Anh muốn kết hôn với em, nhận lời anh đi!”
“Không thể được đâu, anh Quân.

Đừng nói với em những lời như vậy, đừng thương hại em.” Minh Tuệ cũng tự giễu cười cười.
Cô cầm ly rượu trên tay lên, uống cạn, sau đó lại tự mình rót thêm một ly nữa: “Tạm thời em không muốn yêu đương nữa, quá mệt mỏi! Em quyết định một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.”
Cô tự thấy mình vẫn còn trẻ, rất trẻ, hoàn toàn có thể bắt đầu lại cuộc sống.

Sống cho chính mình, thay vì sống cho người khác.
Thấy cô nói vậy, Quân cũng không nói gì thêm nữa.

Anh đã hiểu ý của cô rồi, tạm thời anh không có cơ hội, nhưng cũng không bị cô bài xích.

Vậy thì anh có thể lặng lẽ ở bên cô, năm năm, mười năm nữa, rồi sẽ có ngày có cơ hội thôi.
“Nào, anh Quân, tới bar là để uống rượu giải sầu cơ mà.

Em không dễ say đâu, chúng ta uống tiếp nào.”
Thông thường, những người tự nhận bản thân không dễ say lại là những người rất nhanh say.

Thêm hai ly rượu nữa, ý thức của Minh Tuệ đã trở nên mơ hồ.

Cô nằm gục xuống bàn, mặt mũi đỏ bừng, miệng lẩm bẩm những từ không rõ nghĩa.


Bình luận

Truyện đang đọc