TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM

Về đến nhà, Mộc Thanh Tuyết thấy đèn bật sáng trưng. Lạ nhỉ, sáng nay cô có quên tắt đèn đâu? Vừa bật mode cảnh giác cao độ thì con trai đổ cho một gáo nước lạnh, "Mẹ lại để quên chìa khóa bên nhà bà chằn kia à?"

Mộc Thanh Tuyết thò tay vào túi áo. "Đâu có, chìa khóa mẹ vẫn cầm..."

"..."

Mộc Thanh Tuyết cười không ra cười khóc không ra khóc. "Hình như quên thật con ạ."

"Biết ngay mà." Mộc Minh Quân lấy từ túi quần ra chìa khóa nhà. Vì biết cục cưng nhà mình đầu óc trên mây, nên cứ mang theo chìa khóa dự phòng cho chắc.

"Vẫn là bảo bối của mẹ tuyệt vời."

Vào trong nhà, Triệu Tuyết Nghi hớn hở chạy ra. "Tiểu Tuyết!"

Chạy đến định ôm Mộc Thanh Tuyết, nhưng Triệu Tuyết Nghi chạy mãi không tới nơi. "Ơ?"

"Bà chằn, tránh xa cục cưng ra." Mộc Minh Quân một tay túm chặt áo Triệu Tuyết Nghi, tay còn lại cởi giày cho lên giá. Triệu Tuyết Nghi tức mình bế cậu lên, "Nhóc gọi ai là bà chằn? Muốn ăn đòn hả? Mà khoan, nhóc ghét bẩn đúng không? Vậy cho nhóc bẩn chết luôn!"

Mộc Minh Quân vùng vẫy. "Này! Thả ra! Triệu Tuyết Nghi!"

Vương Mặc Thoại từ phòng khách đi đến, nhìn cảnh vợ mình ăn hiếp trẻ con mà không biết nói gì. "Chào Tiểu Tuyết."

"Chào Tiểu Thoại. Anh có cách nào để tách hai đứa nhóc này ra không?" Mộc Thanh Tuyết mỉm cười cực kì lo ngại nhìn hai người đang đánh nhau.

Vương Mặc Thoại bịt tai, nhắm mắt lại. "Cứ coi như em không thể nhìn và em không thể nghe, như vậy sẽ tốt hơn vì không có cách nào để tách lửa với nước này ra được nữa."

"Anh nói phải." Mộc Thanh Tuyết đưa tay lên tai. "Xem chừng bảo bối nhà em nhận Tiểu Nghi thành mẹ luôn rồi."

"Nói linh tinh." Mộc Minh Quân thoát được khỏi tay Triệu Tuyết Nghi, phủi phủi quần áo khắp cơ thể.

"Có chết con cũng chẳng thèm nhận bà chằn này làm mẹ!"

"Nhóc làm như cô thì nhận ấy!" Triệu Tuyết Nghi bám lấy vai Vương Mặc Thoại. "Cô sẽ có đứa con mà ngoan ngoãn hơn cháu!"

"Tốt đấy, vậy bảo chú Mặc Thoại cố gắng vào."

"Bảo bối, con nói cái gì thế?" Mộc Thanh Tuyết cảnh giác, có phải con trai cô bị ai dạy hư rồi không? Mộc Minh Quân khuôn mặt ngây ngô, "Đọc trong sách nói đàn ông phải cố gắng thì phụ nữ mới có thai mà."

Mộc Thanh Tuyết cầm chiếc bật lửa, môi mỉm cười mà không che nổi sát khí. "Quyển sách ngăn nào thế? Đưa mẹ, mẹ cần thủ tiêu nó."

Mộc Minh Quân nuốt nước bọt. "Tủ hai ngăn ba từ trên xuống, quyển thứ mười bốn từ trái sang."

"Cảm ơn bảo bối." Mộc Thanh Tuyết chạy thẳng lên phòng con trai, Vương Mặc Thoại toát mồ hôi. "Cháu nhớ vị trí của từng quyển sách à?"

"Đương nhiên, cất đâu thì phải nhớ chứ. Cháu đâu giống ai kia bạ đâu vứt đó, đến lúc cần phải huy động toàn bộ lực lượng đi tìm khắp nhà."

Triệu Tuyết Nghi hét lên, "Sao cô nằm không cũng ăn đạn thế?"

"Này, cháu có nói cô đâu. Cô tự nhận thì kệ cô, ai bảo cô nhột?"

"Nhóc con! Trả treo với cô! Đứng lại!"

"Có giỏi thì bắt đi, cô đúng là còn nhỏ tuổi hơn cháu, già đầu rồi mà còn chấp nhặt với trẻ con!"

"Aaa! Nhóc đứng lại mau!"

Vương Mặc Thoại dõi theo bóng của từng người khuất sau cầu thang, mỉm cười bất lực.

Căn nhà này đúng là rộn rã hơn khi có Minh Quân!

Tối đến, trong phòng ngủ của con trai bảo bối.

Mộc Thanh Tuyết ngồi trên giường ôm con trai trong lòng, cả hai bật phim ma lên xem. Đến cảnh một con ma nữ với chiếc váy trắng tinh xuất hiện cùng mái tóc đen dài thướt tha trước mặt, trèo ra khỏi giếng. Bỗng nó tiến đến gần hơn, rồi đập mạnh vào màn hình tivi, đôi mắt trợn to cùng hai bàn tay dính máu bắn tung tóe trên màn hình.

Mộc Minh Quân giật giật tay áo của mẹ. "Mẹ chắc chắn đây là phim kinh dị cấm trẻ em dưới mười hai tuổi không?"

"Mẹ chắc mà." Mộc Thanh Tuyết dừng phim. "Đó, góc bên trái ghi mười hai cộng kìa."

"Nhảm nhí." Mộc Minh Quân khoanh tay. "Phim này trẻ mẫu giáo cũng xem được."

"Trời ạ, đáng lẽ ra con phải run sợ chứ?" Mộc Thanh Tuyết nhíu mày. "Con có còn là trẻ con không thế?"

Mộc Minh Quân ngáp ngắn ngáp dài, "Nếu là người lớn thì con đã không đi học."

Mộc Thanh Tuyết tắt tivi. "Vậy ngủ đi, mai còn phải đi học nữa đấy."

"À... Bảo bối này."

"Vâng?" Mộc Minh Quân ngả người xuống giường.

"Sau này con đừng đánh nhau nữa nhé. Mẹ sợ con bị thương." Mộc Thanh Tuyết nắm chặt bàn tay đang run rẩy. "Có gì con nói với cô giáo, đừng dùng vũ lực nữa."

Mộc Minh Quân nhìn mẹ, không cam tâm để cô phải bận tâm lo lắng cho mình như vậy. Cậu sà vào lòng ôm mẹ.

"Con biết rồi."

Nếu mẹ đã không muốn cậu đánh nhau, vậy cậu sẽ không làm nữa.

Mẹ cậu đã vất vả cả đời rồi, cậu muốn nghe lời mẹ, trưởng thành thật nhanh để mẹ cậu có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Lời nói của con trai ít nhiều cũng chạm đến trái tim của Mộc Thanh Tuyết. Mộc Minh Quân nằm ngay ngắn trên giường, giọng của cô dịu dàng bên tai.

"Twinkle, twinkle, little star."

"How I wonder what you are."

"Up above the world so high."

"Like a diamond in the sky."

"Twinkle, twinkle, little star."

"How I wonder what you are."

Đối với mẹ, con là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời.

Bình luận

Truyện đang đọc