TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM

Thấy sắc mặt không mấy tốt đẹp của hai người phụ nữ ngồi sau, Vương Mặc Thoại cẩn thận thăm dò. "Có chuyện gì vậy?"

Triệu Tuyết Nghi nổi cáu lên, "Khải Minh Kiệt! Anh ta dám ngoại tình ở bên ngoài!"

"Sao?" Vương Mặc Thoại giật mình suýt phanh gấp làm xe hơi mất kiểm soát, rồi dần dần giữ trạng thái ổn định, "Cô nói gì cơ?"

Bỗng Lưu Y Tuyết đặt tay mình lên tay Triệu Tuyết Nghi. Cô thản nhiên, "Bình tĩnh."

Triệu Tuyết Nghi nhíu mày, "Sao cậu thản nhiên vậy? Tôi còn uất ức thay cho cậu."

"Cậu không hiểu thôi, sống với anh ấy gần một năm, tôi hiểu Tiểu Kiệt không phải loại người đó." Lưu Y Tuyết mỉm cười. "Tôi hiểu chồng mình như thế nào mà."

"Tiểu Tuyết! Bằng chứng rõ rành rành, sao cậu vẫn có thể tin tưởng anh ta?" Triệu Tuyết Nghi chỉ tay vào màn hình điện thoại, nơi vẫn còn lưu lại bức ảnh nặc danh kia. "Bức ảnh này không phải photoshop, cậu lấy gì làm chắc chắn rằng anh ta không lừa dối cậu?"

Lưu Y Tuyết vẫn giữ vẻ mặt bình thản và nụ cười trên môi. "Tôi không có bất cứ thứ gì làm chắc chắn rằng anh ấy không lừa dối tôi bên ngoài." Cô nhìn vào màn hình, "Nhưng tôi có lòng tin vào anh ấy. Ít nhất thì cũng phải kiểm chứng xem đây có phải là thật không, giờ ghen tuông là thất sách."

"Tôi không loại phụ nữ mù quáng trong tình yêu."

Từ khi kiểm tra thai nhi tại bệnh viện, cho tới khi về tới Cảnh Thư, không ai nói thêm bất cứ câu nào về bức ảnh nặc danh kia nữa.

Vừa về đến nhà Lưu Y Tuyết đã lên phòng, nói rằng mệt nên sẽ nghỉ ngơi một chút. Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi hơi lo lắng nhưng cũng chỉ có thể thuận theo sự việc.

Trên phòng, Lưu Y Tuyết ngồi xuống giường, nụ cười giữ trên môi hơn một tiếng đã dập tắt. Cô lấy điện thoại, lưu bức hình kia vào bộ sưu tập rồi video call đến Khải Minh Kiệt.

Chuông đổ một hồi, liền có tiếng bắt máy. Khải Minh Kiệt mỉm cười như thường ngày, "Nhớ anh sao?"

Từ trong màn hình nhìn thấy quang cảnh đằng sau, hắn đang ngồi trên ghế, phía sau là kính nhìn ra bầu trời. Có lẽ hắn đang ở trong phòng làm việc.

Trong lòng Lưu Y Tuyết trở nên nhẹ nhõm. Cô cười tươi, "Ừm, có phiền anh làm việc không?"

Khải Minh Kiệt vẫn giọng nói dịu dàng, "Anh muốn em làm phiền anh mỗi giây."

"Cúp máy đây."

"Không, khoan, không đùa, nghiêm túc." Khải Minh Kiệt vội vàng phản kháng, "Em nói chuyện với anh thêm một lúc, làm việc căng thẳng, anh cần em giải tỏa."

Lưu Y Tuyết phì cười nhìn bộ dạng trẻ con của chồng. "Đang trong văn phòng sao?"

"Ừm, vừa họp xong. Mấy tên giám đốc trong nước đã dốt, bên này còn dốt gấp bội. Họp có mười phút tôi đã phát điên đuổi họ đi rồi." Khải Minh Kiệt mặt lại sầm sì, sát khí như muốn lan qua điện thoại đến chỗ Lưu Y Tuyết.

Cô bật cười sảng khoái, "Thảo nào, mới nhìn mặt đã thấy đen sì sì."

"Anh đi có nhớ nhiều không? Có ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ không? Hay là anh bay về luôn, còn có mấy tiếng là về mà thấy như mấy thế kỉ."

Lưu Y Tuyết lắc đầu, "Đợi chút đi, rèn luyện tính kiên nhẫn. Đúng giờ sẽ ra đón anh, lúc đó chúng ta nói chuyện."

"Có chuyện quan trọng sao?" Khải Minh Kiệt tinh ý nhận ra biểu cảm thay đổi của Lưu Y Tuyết. "Em có vẻ không vui."

"Vợ anh còn yêu đời lắm. Có anh không vui thôi, cả ngày vác bản mặt khó coi đi mắng cả tập đoàn. Thấy thương nhân viên thật sự."

"Để anh đi sa thải nhân viên, ai cho họ cái quyền cướp lòng từ bi của em?" Khải Minh Kiệt bấm nút điện thoại, thật sự muốn sa thải toàn bộ nhân viên. "Lâm Mặc, sa thải..."

Lưu Y Tuyết ngay lập tức cắt lời, "Không! Không sa thải, đừng có truyền lệnh nữa! Có biết một lời nói của anh có thể đá đổ bao nhiêu bát cơm của nhân viên không hả?"

Khải Minh Kiệt bị mắng liền dừng tay, uất ức tựa vào ghế. "Anh xin lỗi."

"Sau này sửa ngay bản tính cáu gắt kia cho em, không chúng ta cạch mặt, đừng bao giờ gặp nhau nữa."

"Em nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi tôi sao?" Khải Minh Kiệt nâng mày.

Lưu Y Tuyết cười nhẹ, "Đương nhiên trốn không khỏi, nhưng sẽ không yêu anh nữa."

"Vợ bình tĩnh, anh sẽ hạn chế."

"Không phải hạn chế, nhất định phải bỏ ngay."

"Nghe em hết."

Khải Minh Kiệt là tổng tài mưu mô, hắn có trăm phương nghìn kế khiến Lưu Y Tuyết yêu mình, nhưng cô là người phụ nữ hắn yêu, ép buộc cô không phải là điều hắn sẽ làm. Hắn sẽ tôn trọng quyết định của cô, tuy rằng hắn luôn bị nhân viên gọi sau lưng là Tổng Tài Sợ Vợ. Đúng là đồ hóng hớt, rõ ràng là tôn trọng!

Lưu Y Tuyết gật đầu hài lòng, "Tốt lắm, thực hiện luôn đi, chiều nay sẽ tới sân bay đón anh đúng giờ."

"Được. Em nói chuyện với anh thêm một lúc nhé?"

"Định trốn việc hả?"

"Không phải trốn, anh bị lây bệnh lười nan y."

"Hả? Lây bệnh từ ai?"

"Nhà ta có hai người, anh và em, em xem anh lây từ ai?"

"Con chó nhà hàng xóm."

"Em là đồ vô tâm."

"Đúng vậy, nên chuẩn bị tinh thần bị đau tim đi."

"Tiểu Tuyết, hay là em tiếp tục video call cho anh nhìn em mọi lúc nhé?"

"Không, cúp máy đây! Làm việc tốt, lát em đón. Bye!"

"Khoan đã, em..."

Lưu Y Tuyết cúp máy, nằm vật ra giường, vui vẻ.

Tổng tài lạnh lùng tàn nhẫn gì chứ, vẫn là chồng ngốc đáng yêu của cô!

Bình luận

Truyện đang đọc