TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM

Mộc Minh Quân nhìn Mộc Thanh Tuyết cẩn thận chăm sóc cho Khải Minh Kiệt mà ghen tị. Hừm, sao có bố một phát là lại quên cậu rồi, ghét thật!

Hơ, cái câu này nghe quen quen thế nhỉ?

Trong đầu bỗng nhớ lại một kỉ niệm nhỏ, khi hắn mới phẫu thuật xong và Mộc Thanh Tuyết vừa từ chỗ bác sĩ trở về.

Hôm đó là ngày nghỉ, mẹ rời nhà mua đồ từ sáng sớm, tiện thể ghé qua bệnh viện xem hắn. Cậu tỉnh dậy thì chỉ thấy Triệu Tuyết Nghi đang lăn lê bò toài trên sofa, liền lôi cô ra chở cậu tới chỗ mẹ.

Đến nơi Triệu Tuyết Nghi đưa cậu lên phòng, rồi kêu sang phòng viện trưởng có việc. Cậu lè lưỡi, có mà sang để ân ái với nhau thì có.

Mộc Minh Quân mở nhẹ cửa. Mẹ cậu đang kề bên chiếc giường bệnh, người nằm trên đó không ai khác là người bố ruột cậu từng căm hận.

Cậu tiến đến bên mẹ. Khuôn mặt cao ngạo của hắn ngày nào giờ đã được thay thế bằng một vẻ bi thương.

Làn da trắng bệch, sắc môi mờ nhạt, hơi thở yếu ớt. Phải, bố cậu vừa từ Quỷ Môn Quan trở về. Mặc dù không nói ra, nhưng hình tượng xấu xa của bố trong lòng cậu từ lâu đã thay đổi.

Kể từ khi gặp mặt rồi tiếp xúc, một hình tượng đẹp đẽ hơn đã hình thành và thay thế bản cũ trước đó.

Hiện tại, trong lòng cậu,...

Bố là một người đàn ông tuyệt vời.

Nhưng mà, mẹ có bố một phát là quên béng mất cậu luôn. Ghét thật!

Mộc Thanh Tuyết nhìn con trai không dấu nổi tâm trạng lo lắng cho bố, liền trấn an nhỏ nhẹ.

"Bố con sẽ ổn thôi."

Mộc Minh Quân quay mặt đi. "Hắn không phải bố con." Cô mỉm cười. "Đừng từ chối."

Mộc Thanh Tuyết vuốt nhẹ bàn tay hắn. "Bảo bối, nếu mẹ nói..."

"Mẹ muốn chúng ta thành một gia đình thì sao?"

Còn nhớ lúc đó cậu ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui mừng.

Dù vẫn còn kiêu ngạo nhưng cậu hừ ra một hơi. "Hắn lại làm mẹ buồn, trừ một điểm bố."

Mộc Thanh Tuyết mỉm cười, nắm lấy bàn tay thiếu sức sống của Khải Minh Kiệt. Trong lòng thầm bật cười, hắn mà còn không tỉnh lại nhanh, coi chừng điểm của bố trong lòng con trai tụt dốc không phanh đấy.

"Nhưng mà... Tại sao mẹ lại muốn thế?"

Mộc Minh Quân nắm tay mẹ, vân vê ngón tay thon dài. Lúc trước mẹ còn muốn lập gia đình mới, vậy mà chớp mắt đã thay đổi quyết định rồi.

Mộc Thanh Tuyết cười nhẹ, nhìn khuôn mặt với đôi mắt nhắm chặt của hắn.

"Chỉ là..."

"Mẹ chưa từng hết yêu thôi."

Mộc Minh Quân kết thúc hồi tượng mà lại ghen tức. Sao tên kia dám cướp cục cưng khỏi tay cậu?

Lại nhìn cảnh hắn và mẹ ân ân ái ái, Mộc Minh Quân tiến tới kéo Mộc Thanh Tuyết ra đằng sau lưng.

Cô chớp mắt. "Con làm gì vậy?"

"Tách mẹ và hắn ra."

"Tại sao?"

"Mẹ là của con."

"Mẹ vẫn là của c..."

"Cô ấy là của ta."

Khải Minh Kiệt không chịu thua con trai, làm gì có chuyện đấy? Bình dấm của hắn không cho phép. Mộc Minh Quân nhíu mày. "Cục cưng của tôi."

Khải Minh Kiệt lạnh mặt. "Vợ của ta."

"Tôi ở với mẹ bảy năm, ông được mấy năm?"

"Ta ở với mẹ con hơn một năm, nhưng chuyện gì cũng làm qua rồi."

"Chuyện gì là chuyện gì?"

Khải Minh Kiệt mặt thản nhiên như không, "Giao phối."

"Giao phối?" Mộc Minh Quân đờ ra một chút. Từ này học chưa ấy nhỉ?

Trong khi đó, Vương Mặc Thoại đã ra khỏi phòng, còn Mộc Thanh Tuyết đã bỏ đi từ lâu, mặc kệ hai bố con rồi đi lấy đồ giúp Vương Mặc Thoại.

Cô hoàn toàn không hay biết trên phòng bệnh có một ông bố đang đầu độc con trai mình.

Thấy con trai nghĩ mãi không ra, Khải Minh Kiệt nổi bản năng làm bố, dạy dỗ con trai nên người.

"Lại đây ta dạy. Giao phối nghĩa là..."

Đúng lúc Mộc Thanh Tuyết quay trở lại, nghe được đúng câu câu Kiệt nói. Cô tiến đến, đẩy con trai qua một bên. Môi mỉm cười không thể nào "rạng rỡ" hơn, chất vấn hắn. "Anh đã làm gì con trai em hả?"

"Anh chỉ dạy con nên người thôi."

"Đồ xấu xa!" Mộc Thanh Tuyết thẳng tay đánh vào ngực hắn. Cô quay sang con trai. "Bảo bối, hãy nói là con chưa học được gì đi..."

Cậu nhóc hoàn toàn không nghe thấy mẹ nói gì, trong đầu mông lung, miệng thì lẩm bẩm, dường như chưa tiếp thu được lượng kiến thức khổng lồ mà bố vừa trao tặng. "Hắn ta, mẹ... Hai người, giao phối... Em bé... Con ra đời..."

Mộc Thanh Tuyết cứng đờ lại lời nói của cậu nhóc. Cô bật dậy lắc mạnh người hắn, "Sao anh lại đầu độc con trai em hả? Thắng bé mới có bảy tuổi thôi, bảy tuổi đấy! Thời bằng nó em còn chưa sinh học là cái gì nữa!"

Vương Mặc Thoại ngang qua phòng nghe thấy cảnh tượng khốn khổ liền chạy vào ngăn cản. "Tiểu Tuyết! Bình tĩnh đi em! Có gì từ từ nói chuyện, cậu ta còn bị thương!"

Mộc Thanh Tuyết thả tay ra, Khải Minh Kiệt cứng đờ như sắp ngất. Vương Mặc Thoại giật mình, "Trời ơi lắc đến sủi bọt mép rồi hả?"

Mộc Thanh Tuyết hốt hoảng rồi nhìn lại. "Đâu, đấy là táo mà, anh ấy vừa ăn táo."

"À, chết. Nhìn nhầm."

Mộc Minh Quân đã tiếp thu xong kiến thức liền tiếp tục dấn thân vào sinh học. Cậu quay sang hắn, "Thế giao phối như thế nào?"

Khải Minh Kiệt vào vai giáo sư Khải. "Đương nhiên là..."

"Im miệng!" Mộc Thanh Tuyết và Vương Mặc Thoại đồng thanh, bịt chặt miệng hắn lại không cho nói. Mộc Thanh Tuyết quay sang con trai mỉm cười, "Bảo bối, ngoan, cảnh sau không phù hợp cho trẻ em, con ra ngoài một chút nhé."

Mộc Minh Quân rợn người. "Vâng." Mỗi lúc mẹ cười như thế là sắp có án mạng đến nơi rồi.

Ngay sau khi cậu nhóc ra khỏi phòng, Khải Minh Kiệt đã biết thế nào là bị bắt nạt.

Kể từ đó trở đi dạy con trai cái gì cũng phải nhìn sắc mặt của vợ.

Bình luận

Truyện đang đọc