TỔNG TÀI LẠNH LÙNG PHU NHÂN VÔ TÂM

Trưa đến, Mộc Thanh Tuyết từ trong bếp gọi ra. "Ăn trưa nào."

Mộc Minh Quân sau khi luyện các bài tập của bố, đã ngủ quên từ lúc nào. Khải Minh Kiệt đứng dậy, vươn vai, tiện thể kéo Mộc Thanh Tuyết lên phòng trước khi cô kịp gọi con trai dậy.

"Làm gì vậy?"

"Nói chuyện một chút."

Vào trong phòng, Mộc Thanh Tuyết ngồi xuống giường. Khải Minh Kiệt khoanh tay nghiêm túc, "Em kể tôi nghe, bảy năm qua em gặp những chuyện gì?"

Mộc Thanh Tuyết nhíu mày. "Anh hỏi hay tra khảo?"

Khải Minh Kiệt ngay lập tức buông vẻ nghiêm túc, sang ngồi cạnh cô. "Hỏi."

"Ừm, sang đó thì mọi chuyện vẫn ổn, mọi thứ đều thuận lợi... Cho đến một ngày." Mộc Thanh Tuyết nhìn ra cửa sổ. "Cũng là một ngày nắng dịu như hôm nay."

Bảy năm trước.

Những ngày mới sang, cô đã phải dành rất nhiều thời gian mới có thể thích ứng kịp với múi giờ của bên nước đất khách, nhất là khi trong bụng còn một sinh linh nhỏ chờ ngày chào đời.

Qua một ngày dài làm việc, Lưu Y Tuyết rời trụ sở rồi dạo quanh phố.

Thời điểm này Vương Mặc Thoại và Triệu Tuyết Nghi rất bận bịu. Họ cần có thời gian để sắp xếp, sửa đổi tất cả lịch trình, kế hoạch, mới có thể theo cô sang được đây.

Lưu Y Tuyết rất cảm động và biết ơn, khi vẫn còn có những người quan tâm đến cô trong những lúc cô tuyệt vọng, cô đơn.

Đó là một quý ông thực thụ. Bộ vest với những phụ kiện đơn giản nhưng sang trọng, tạo cho người nhìn cảm giác tinh tế, tao nhã.

Bộ ria mép cùng cặp kính tròn, mái tóc chỉnh chu, Lưu Y Tuyết lại nhớ tới cảnh lần đầu gặp quản gia nhà họ Khải, nhưng người quản gia này có một điều gì đó khang khác.

Người đàn ông cúi người, tự giới thiệu. "Xin chào Lưu tiểu thư. Tôi là quản gia của nhà họ Mộc."

Lưu Y Tuyết cúi nhẹ đầu, "Chào ông." Câu nào câu đấy rành mạch rõ ràng, Mộc gia xem ra không phải bình thường rồi.

Haiz. Mới sang mà đã chọc phải ai vậy? Cô nhớ cô làm việc cẩn thận, mới sang nên không gây thù nhiều, chỉ trả thù mấy tập đoàn làm khó cô trong nước thôi.

Quản gia nhà họ Mộc tiếp tục, "Gia chủ Mộc gia có điều muốn nói với Lưu tiểu thư, phiền cô cùng chúng tôi đi một chuyến."

Lưu Y Tuyết xoa trán mấy lần rồi vuốt ngược mái tóc đang xõa ra lên. "Được."

Trên xe, vị quản gia bắt đầu đánh giá vị khách ngồi ghế sau.

Tuy trông rất phóng khoáng, gặp một đoàn người tiếp cận như vậy nhưng lại không hề nao núng, còn có phần khí thế lớn hơn. Từng hảnh động cử chỉ của họ, dường như không thể qua được mắt của cô, cho dù hiện tại trông cô rất ngái ngủ.

Người ta nói đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, quả nhiên là vậy. Vị Lưu tiểu thư này, là cáo đội lốt thỏ. Thật sự, từ hành động xoa trán và vuốt tóc cho đến biểu cảm, quá đỗi tương đồng với gia chủ nhà họ Mộc.

Cập bến Mộc gia, Lưu Y Tuyết được đưa vào sâu trong căn biệt thự. Gọi là biệt thự, nhưng nó rộng không khác nào lâu đài. Một cung điện nguy nga tráng lệ, dù có cô công chúa nào bị nhốt ở đây thì cũng cam tâm tình nguyện, không muốn được giải cứu.

Bước vào căn phòng mà cô cho là phòng khách, đôi mắt cụp mi lướt qua mọi ngóc ngách. Đường từ ngoài vào đây, những nơi có thể thoát hiểm, vệ sĩ cho tới người hầu, cô đã để dành một vị trí nhỏ trong trí nhớ để ghi lại rồi.

Tuy lúc nào cũng bị gọi là não cá vàng, nhưng những việc không quan trọng, cô đơn giản chỉ là lọc ra vứt bỏ cho khỏi nặng đầu thôi.

Người quản gia cất tiếng, "Lưu tiểu thư, mời ngồi. Hai vị gia chủ của Mộc gia sẽ xuống ngay."

Lưu Y Tuyết nghe theo, ngồi xuống chiếc ghế sofa. Chẳng hiểu sao cô có niềm vui thú đặc biệt đối với những chiếc ghế dài mềm mại này, nhìn thấy là chỉ muốn nằm xuống dài mình ra.

Nhưng mà, đây là nhà người ta, mình đến làm khách, phải kiểm chế, giữ tôn nghiêm cho bản thân.

Không lâu sau, từ cầu thang phát ra những tiếng bước chân. Quản gia đã thông báo xong, đã xuống tầng đến nơi trước.

Có vẻ như hai tiếng bước chân khác nhau đang vang vọng trên tầng xuống là của một nam một nữ. Lưu Y Tuyết chép miệng. Chà, sắp được gặp một cặp vợ chồng là nhân vật lớn trong giới rồi đây.

Càng lúc tiếng bước chân càng gần. Lưu Y Tuyết đứng dậy, hướng mắt về phía cầu thang. Hừm, coi nào, giờ chào ai trước đây?

Một nam một nữ bước xuống, rất tình tứ. Người đàn ông nắm tay, đỡ người phụ nữ đi xuống nhà.

Khoảnh khắc ánh mắt của Lưu Y Tuyết di rời lên khuôn mặt của hai người họ, đập vào mắt cô là cái chạm nhau ở ánh mắt với người phụ nữ, có gương mặt quen thuộc trong kí ức của cô.

Khuôn mặt đã hàng nghìn lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, khuôn mặt của người đã cùng cô trải qua tuổi thơ bất hạnh.

Trái tim như lỡ một nhịp, rồi lại phút chốc rộn rã đập mạnh.

Thình thịch!

Trước mặt cô là người phụ nữ cô kính trọng và yêu thương nhất trên đời này.

Phương Liên!

Bình luận

Truyện đang đọc