Chương 126: Ảo tưởng
Thiết bị ghi hình của Nhị Bảo cũng đã được Đại Bảo sửa lại, lại có thêm chức năng ghi âm với quay hình ảnh sắc nét, nên dù trời có mưa to thế nào thì vẫn có thể nghe được tiếng lanh lảnh của trẻ con.
Ba đứa trẻ ngồi trên xe đều cười toe toét, yeah! Có người nói ra tiếng lòng của tụi nó rồi!
Vừa cười được hai ba giây, ba đứa bỗng nhiên phát hiện có chỗ nào đó không đúng, cả ba lập tức cứng đờ ngay tại chỗ.
Người phụ nữ vội vã che miệng đứa con, gật đầu xin lỗi Hoắc Anh Tuấn rồi bất chấp có cơn mưa to mà bỏ chạy.
Nhưng bây giờ Hoắc Anh Tuấn không còn lòng dạ nào đi để ý chuyện này, anh chỉ biết là anh vẫn còn muốn truy hỏi đến cùng, nhưng chờ đến khi anh khó khăn đứng dậy, bình tĩnh khôi phục lại tâm mắt thì bóng dáng Đường Hoa Nguyệt với Tần Kỳ Tân đã biến mất tăm. Anh ngẩng đầu mờ mịt nhìn xung quanh, chỉ nhìn thấy chiếc xe vừa đậu bên cạnh anh ban nãy đang từ từ đi về phía lối vào tâng hầm ở đầu bên kia.
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ngơ nhìn chăm chằm vào thứ đằng sau cửa kính xe, anh nhìn theo nó chạy đi xa dần, trong khoảnh khắc anh giống như nhìn thấy một cái đầu nhỏ thoáng qua, đó là bóng dáng của cô bé, mái tóc đen nhánh được tết thành một bím đáng yêu, dựng đứng trên đỉnh đầu, lắc lư theo động tác của cô.
Anh tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nặng nề dựa vào cửa xe.
Sao lại như thể này, anh đã bị đập đến mức xuất hiện ảo giác rôi sao? Hoắc Anh Tuấn, mày thật đúng là đồ vô dụng… Đường Hoa Nguyệt người ta nói mày không xứng làm bố thì mày bỗng suy tưởng đến người phụ nữ ân cần lúc còn nhỏ kia sao? (*) Hoắc Anh Tuấn, mày thật sự hết thuốc chữa rồi!
(*): Đoạn này không chắc lắm về nghĩa Công ty có việc gấp cần tổng giám đốc phải xử lý, nhưng La Cơ Vị Y vẫn không thể liên hệ được với Hoắc Anh Tuấn nên anh ta chỉ có thể nhanh chóng tập trung tìm anh thông qua GPS trên xe, anh ta lục tung một vài nơi cuối cùng cũng tìm được tổng giám đốc đang ở bãi đỗ xe dưới lầu nhà Đường Hoa Nguyệt.
La Cơ Vị Y đi từ xa thấy Hoắc Anh Tuấn giống như bị người khác nhấn nút tạm dừng mà ngơ ngác đứng trong mưa, anh ta xuống xe rôi câm theo khăn lông với ô chạy thật nhanh tới, ban đầu anh ta muốn hỏi anh một câu đã xảy ra chuyện gì nhưng thấy bộ dạng đáng sợ khác thường của Hoắc Anh Tuấn, cuối cùng anh ta cũng không hỏi nữa mà cương quyết túm lấy Hoắc Anh Tuấn kéo ra ghế sau, giúp anh lau khô người rồi chỉnh điều hòa cao lên hai độ, sau đó im lặng mà lái vê công ty.
Đâu Hoắc Anh Tuấn hoàn toàn trống rỗng, anh để cho mình giống như một khúc gỗ mặc kệ mọi thứ mà thả mình trôi theo dòng nước.
Anh giống như một thằng say rượu, ngồi phịch ở ghế sau, không chớp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người ngẩn ra.
Qua một lúc lâu sau, Hoắc Anh Tuấn mới tìm lại được một chút sức lực với hơi ấm, anh khẽ cử động cổ thì nghe thấy tiếng xương “răng rắc”
kháng nghị.
Hoắc Anh Tuấn cầm lấy khăn lau mặt mình, anh hắng giọng muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại phát hiện bản thân không nói được.
Hoắc Anh Tuấn nhéo thật mạnh cổ họng của mình, anh thử lại lần nữa thì mới cất ra được âm thanh khàn khàn khó nghe, “Vụ nổ năm năm trước chắc chắn có liên quan tới Từ Uyển Nhan, cậu đi điều tra đi, nhất định đừng để xảy ra chuyện gì.”
Bởi vì Từ Uyển Nhan là nhân cơ hội “tự vệ chính đáng” nên ngược lại mà bình an vô sự, nói như thế nào thì cô ta cũng đã cứu Hoắc Cao Lãng một mạng, cô ta vui vẻ nằm trên giường bệnh, tự cảm thấy bản thân mình quá thông minh! Ở thời điểm nguy hiểm mà vẫn có thể lập tức nghĩ ra biện pháp thông minh như vậy, Dư Cơ Uyển chết không có bằng chứng, cô ta trở thành anh hùng liều mình cứu người, Hoắc Cao Lãng cũng không mất đi sợi lông hay tóc nào… Mọi chuyện quá là hoàn hảo!
Thực ra vết thương của cô ta cũng không nặng, nhưng vì muốn tỏ vẻ đáng thương, cô ta vẫn muốn ở bệnh viện chung với Hoắc Cao Lãng, giả vờ là tính tình tốt thế nhưng mỗi ngày lại vênh mặt hất hàm sai bảo nhóm y tá.
Hôm nay đột nhiên cô ta muốn ăn bánh hoa ở khu phố cổ, vừa mới sai người đi mua thì điện thoại di dộng đã reo lên tiếng chuông đặc biệt.
Lập tức Từ Uyển Nhan như lấy lại được tỉnh thần vì đây chính là nhạc chuông mà cô ta chỉ cài riêng cho Hoắc Trình Sa!
“Alo, chú Hoắc à” Giọng Từ Uyển Nhan trở nên ngọt ngào, “Chú tìm con có chuyện gì không?”
Sau cái lần cô vì cứu’ Hoắc Cao Lãng mà bản thân bị thương thì đây là lần đầu tiên Hoắc Trình Sa liên hệ với cô ta, nội tâm của Từ Uyển Nhan vốn đã tự mãn, cô ta cảm thấy như mình đã lập được công lớn thì có thể được Hoắc Trình Sa khen thưởng thật lớn cho.
Thế nhưng Hoắc Trình Sa ngay cả một câu quan tâm cũng keo kiệt chẳng thèm nói với cô †a, giống như con trai thứ hai Hoắc Cao Lãng sống hay chết cũng không liên quan gì đến ông ta, giọng nói của Hoắc Trình Sa lạnh như băng, “Chuyện năm năm trước, Hoắc Anh Tuấn đã bắt đầu hoài nghỉ cô rồi đấy”
Ngón tay Từ Uyển Nhan siết chặt, năm năm trước cô không hề nói được mấy câu với Hoắc Trình Sa vậy thì tại sao ông ta lại biết cô làm việc này?! Cuối cùng ông ta có ý gì… Ông ta sẽ không lừa cô chứ?”
Tim cô ta đập thình thịch, cổ họng khô khốc mà nói “Haha, chú Hoắc, chú đang nói chuyện gì vậy ạ? Trí nhớ của con không được tốt, chuyện nhiều năm trước con cũng chẳng còn nhớ rõ mấy nữa.
Hoắc Trình Sa nở một nụ cười khinh thường, “Vậy để chú Hoắc gợi nhớ cho con một chút nhé, chuyện chú nói là chuyện Đường Hoa Nguyệt bị bắt cóc rồi nổ tung ấy.”