TỔNG TÀI NGƯỢC THÊ: YÊU KHÔNG LỐI THOÁT (CÔ VỢ BỊ BỎ RƠI CỦA TỔNG TÀI HUNG DỮ)

Chương 71: Cô sẽ báo thù

Hoắc Anh Tuấn nhìn xuống tay mình, anh cũng không biết tại sao, lúc phản ứng lại đã đánh phải Từ Uyển Nhan.

Từ trước đến nay cô ta luôn dịu dàng và thông minh thì làm sao lại không biết chuyện Đường Hoa Nguyệt và bố Đường đang giấu diếm sự thật với mẹ Đường?

Người đàn ông nhắm mắt lại, nghĩ đến dáng vẻ mất kiểm soát vừa rôi của Đường Hoa Nguyệt, nỗi lo lắng từ đáy lòng lại nổi lên.

Anh ngước mắt lên nhìn Từ Uyển Nhan, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt bên phải của cô ta mất mấy giây.

Từ Uyển Nhan cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, cô ta có dự cảm rằng lần này dù có khéo léo đến đâu,cũng không thể khiến người đàn ông tin việc cô ta đến gặp mẹ Đường là vô ý.

Người phụ nữ dở khóc dở cười, tự giễu: “Thật ra anh nghi ngờ em cũng là bình thường, dẫu sao ở đây cũng không có người, em cũng rất áy náy, nhưng tính ra là thế này, em nghĩ là mình phải giải thích tình hình này cho anh.”

“Em biết là lời nói không chứng cứ, nhưng em chỉ hy vọng anh có thể tin tưởng em, dù sao chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, giống như khi còn chưa quen biết nhau, em đều có thể trả giá mọi thứ để cứu được anh, sao em lại có thể làm tổn thương người mẹ nuôi đã nuôi em mười tám năm, thậm chí không phải là làm tổn thương, mà là mưu sát…”

Sau khi cô ta nói xong, Hoắc Anh Tuấn vẫn không trả lời.

Một khoảng trâm lặng dường như bị kéo dài thêm.

Từ Uyển Nhan không dám di chuyển ánh mắt, nhưng cô ta nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mắt này, hoàn toàn không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Lúc Từ Uyển Nhan không chịu được nữa, Hoặc Anh Tuấn bỗng nhiên nói một câu: “Xin lỗi, anh không nên nghi ngờ em, nhiều năm như thế, em đã hy sinh rất nhiều để giúp đỡ anh, nếu như không có em, có thể bây giờ anh vẫn đang run rẩy trong bóng tối”

Từ Uyển Nhan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô ta bắt đầu tỏ ra vừa đau xót vừa sợ hãi.

Đau xót là vì cô ta tính toán lâu như thế rồi, nhưng vẫn không có được tấm chân tình của người đàn ông này, cuối cùng anh tin cô ta cũng chỉ vì nói đến ân tình trong quá khứ.

Chỉ sợ là…

Cô ta luôn miệng nói về “Quá khứ”, nhưng tất cả đều là những chuyện mạo danh thay thế Đường Hoa Nguyệt.

Người đàn ông quay người lại: “Chờ vết thương trên mặt của em khỏi hẳn, La Cơ Vị Y sẽ mang đến cho em”

Từ Uyển Nhan kiên định nhìn anh, hỏi: “Còn anh thì sao?”

Hoắc Anh Tuấn không nói gì hết, đưa cô ta đến cửa thang máy rồi ấn nút đi xuống.

Từ Uyển Nhan hiểu ý của anh, mím môi không nói thêm gì.

Rốt cuộc anh vẫn không tin tưởng, vẫn không tin cô ta!

“Lục Xuyên Mạn, anh không đưa Đường Nguyệt Hoa đi, Hoäc Anh Tuấn và cô ta sẽ trở về bên nhau đấy!”

Lúc này, Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt vô cảm của mình qua gương phản chiếu trong thang máy, gửi tin nhắn cho La Cơ Vị Y: “Chăm sóc tốt cho Uyển Nhan, tạm thời không để cô ấy và Đường Hoa Nguyệt tiếp xúc với nhau. Còn nữa, điều tra lại chuyện của Đường Uyển Dư.

La Cơ Vị Y nhanh chóng trả lời: “Vâng, tổng giám đốc Hoäc.”

Người đàn ông cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn lên.

Người ra vào bệnh viện, dáng vẻ bước dài chân của anh trông vô cùng nặng nề .

Bắt đầu từ hôm nay. Giữa anh ấy và Đường Hoa Nguyệt, chỉ có hận thù mà thôi.

Đường Hoa Nguyệt thu dọn những di vật mà mẹ cô để lại, làm thủ tục giao nhận xong với bệnh viện, rồi đưa mẹ về nhà an táng.

Từ nay về sau, cô chính là người không còn mẹ.

Trong di vật của mẹ cô, có một quyển nhật ký.

Vì sau ca mổ, bà ấy không thể chạm vào thiết bị điện tử, cho nên bình thường trừ đọc sách ra, bà ấy chỉ viết nhật ký.

Đường Hoa Nguyệt lặng lẽ thu mình lại trong phòng bệnh mà trước kia mẹ cô từng sống, lật từng trang từng trang nhật ký ra xem.

Những gì được ghi lại trong đó đều là những câu chuyện thời thơ ấu của ba mẹ con họ. Đọc từng câu chuyện, nước mắt cô lại lả tả rơi làm ướt cuốn sách.

Cô cố gắng lau nước mắt trên cuốn sách một cách tuyệt vọng, nhưng phát hiện ra chữ viết trên đó đã bị nhòe.

Trái tim Đường Hoa Nguyệt đau như chưa từng đau, cô nắm chặt cuốn nhật ký rồi áp lên má, giọng nói khàn khàn; sầu não, đau lòng.

“Mẹ…Mẹ..”

Từ nay, cô không còn-được uống bát canh do mẹ nấu, cũng không được ăn những bữa cơm mẹ nấu, không còn ai xoa đầu bảo “đồ ngốc” nữa…

Đột nhiên một dòng luồng nhiệt dâng trào từ chóp mũi, Đường Hoa Nguyệt ôm cuốn nhật ký ngã xuống nền nhà toàn thân đau dữ dội, máu chảy không ngừng, nước mắt của cô cũng không ngừng tuôn rơi.

Không!

Kẻ thù chưa chết, dù cho cô chỉ còn sống một ngày cuối cùng, cô cũng cần phải dốc sức mà sống tiếp!

Đường Hoa Nguyệt lấy ra một lọ thuốc cố gắng nuốt khô viên thuốc, ôm chặt cuốn nhật ký trên tay, cô cần nhanh chóng đến chỗ y tá xử lý chuyện cuối cùng của mẹ cô, cô cố gắng đứng dậy.

Cô y†á đi đến dọn dẹp nhìn.qua góc mà Đường Hoa Nguyệt vừa đi qua, vết máu đỏ tươi khắp sàn nhà khiến người ta sửng sốt.

“Cô Đường, cô không sao chứ? Có cần chúng tôi giúp cô thông báo cho chồng cô không?”

Đường Hoa Nguyệt bình tĩnh lắc đầu, trước đây là Lục Xuyên Mạn uy hiếp, cô nói với Hoắc Anh Tuấn là bản thân không bị bệnh máu trăng, nhưng thật ra cô không muốn người đàn ông kia biết chút nào.

Cô không muốn người thân đau lòng, kẻ thù thì vui mừng.

Bình luận

Truyện đang đọc