Chương 152: Cô có phải bị điên rồi không?
Từ Uyển Nhan không khỏi hốt hoảng đứng lên, ánh mắt phẫn hận nhìn về phía đối diện sân khấu, lại phát hiện cô gái vừa đoạt được thẳng lợi kia đang thản nhiên nhai kẹo cao su!
Cả hội trường lại đang xôn xao bất ngờ trước cú lội ngược dòng này, lúc này chẳng ai quan tâm đến thứ hạng của Từ Uyến Nhan tại New York, chỉ thấy tất cả mọi người đang đồng loạt hướng về phía cô gái hô: “Thiên tài!”
Hoắc Anh Tuấn cũng nhướng mày ngạc nhiên, dáng vẻ của cô ấy làm anh nhớ đến Đường Hoa Nguyệt trước đây..
Lúc này, cửa sau của hội trường đột ngột được mở ra, một luồn sáng mạnh từ bên ngoài đang dần dần tiến vào, như thể đang trải một tấm thảm đỏ đầy sao cho vị khách quý.
Đường Hoa Nguyệt hôm nay đến đây không phải để tranh giành đọ sắc, nên cô cũng lười mặc loại váy lễ phục nặng nề đó, mà chỉ mặc một chiếc quần tây và cái áo lụa màu trắng, nhìn thoáng qua đã làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của cô, có chút gợi cảm và không kém phần khéo léo .
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người nhìn thấy cô bước vào và lập tức quên hết mọi chuyện diễn ra trên sân khấu, họ chỉ có thể nhìn thẳng không rời mắt về phía Đường Hoa Nguyệt, các phóng viên cũng quay lại nhắm máy ảnh lớn nhỏ của họ về phía Đường Hoa Nguyệt Và cô giống như một siêu sao đã quen với ánh nhìn của mọi người, đôi môi của cô được vẽ theo đúng hình vòng cung hoàn hảo, và mỗi bước đi vào hội trường đều vô cùng quyến rũ.
Xung quanh Hoắc Anh Tuấn có người hét lên: “Là KP, “K tới rồi!”
Hoäc Anh Tuấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại có một chút hồi hộp không giải thích được, anh chậm rãi đứng dậy, thắt lại cái nơ nơi cổ áo, nhẹ nhàng võ nhẹ vài cái lên bộ âu phục như thể đang dính rất nhiều bụi, xoay người kèm với nụ cười trên môi Mặc dù vết thương do vụ tai nạn xe đã đế lại vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng nó hoàn toàn không làm ảnh hưởng, đến Hoäc Anh Tuấn.
Hoäc Anh Tuấn nhìn Đường Hoa Nguyệt đang từng bước tiến vào, lúc này anh mới chợt nhận ra rằng sau lần trở về này Đường Hoa Nguyệt ngay lập tức trở thành tâm điểm của thế giới ở những nơi cô đặt chân đến.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên, và làm cho Hoắc Anh Tuấn tức giận đến cực điểm, chính là Đường Hoa Nguyệt không đến một mình, còn có một vị khách không mời mà đến sau lưng cô!
Sắc mặt của Hoäc Anh Tuấn lập tức tối sầm hơn nữa, nụ cười của anh dần trở nên lạnh lùng có phần nguy hiểm, anh cảm thấy người đàn ông đi vào cùng Đường Hoa Nguyệt rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.
La Cơ Vị Y cảm nhận được một lưồng khí đáng sợ tỏa ra từ tổng giám đốc, vội vàng bước lên trước giải thích ngắn gọn: “Tổng giám đốc Hoäắc, đó là cậu chủ thứ ba của nhà họ Lâm”
Hoäc Anh Tuấn lại cho rằng anh ta không cần phải giới thiệu!
Dòng họ Lâm ở Hà Nội làm ăn từ đời này qua đời khác, tuy không làm ăn lớn như GS nhưng cũng là dòng họ lâu đời, có địa vị nhất định.
Tuy rẵng trạc tuổi nhau nhưng Lâm Kiến Đức lại một người hoàn toàn trái ngược lại anh!
Người mẫu trẻ, ngôi sao hạng mười tám, nhân viên công ty… Chỉ cần ngoại hình đẹp, không phân biệt tuổi tác, bất luận là nam nữ già trẻ, cậu chủ thứ ba nhà họ Lâm đều “ăn” qua hết, có thể nói không có vụ bê bối, scandal nào trong chuyện tình cảm thì chắc hẳn đấy không phải là Lâm Kiến Đức.
Nhiều người đã nói rng tên của anh ta giống như một trò đùa, gọi Kiến Đức gì chứ, tốt hơn nên gọi là Thất Đức!
Ngay khi Đường Hoa Nguyệt bước vào đã nhìn thấy bộ dạng như thể một con chim khổng tước đang đang xòe đuôi của Hoäc Anh.
Tuấn, không thèm chào hỏi anh một câu, lập tức tiến vào hàng ghế VIP cùng với Lâm Kiến Đức.
Nếu hôm nay đến đây không phải vì có lý do khác thì có lẽ cô thật sự không quan tâm đến lời hứa mà Hoắc Anh Tuấn đã tùy tiện hứa.
Mặc dù Hoắc Anh Tuấn cơ bản có thái độ không muốn kết giao làm bạn cùng Lâm Kiến Đức, nhưng Lâm Kiến Đức đối với Hoắc Anh Tuấn lại có phần muốn nịnh bợ.
Hơn nữa, nếu có cơ hội, thì cả Hà Nội này có ai lại không muốn được ôm một chiếc đùi to như tổng giám đốc Hoäc cơ chứ?
Lâm Kiến Đức mắt sáng lên, anh ta liền lướt qua Đường Hoa Nguyệt, thẳng đến trước mặt mà lấy lòng Hoäc Anh Tuấn.
Hoäc Anh Tuấn trong lòng như đang ôm một bao thuốc nổ lớn mà chăm chú nhìn Đường Hoa Nguyệt đang đi cùng Lâm Kiến Đức.
Nhìn thấy cảnh này, anh bất ngờ nheo mắt lại.
Đường Hoa Nguyệt cũng không quan tâm, cô xem Hoắc Anh Tuấn, Lâm Kiến Đức, La Cơ Vị Y và những người khác như không khí, liền ngồi vào vị trí đã được bỏ trống cả đêm của cô.
Hoäc Anh Tuấn nghiến răng, không thèm nhìn Lâm Kiến Đức dù chỉ là một ánh mắt, nói: “Không biết sống chết là gì, dám như thế ở trước mặt tôi.”
Lâm Kiến Đức có chút khựng lại, nhưng anh ta cũng biết Hoäc Anh Tuấn không phải là người mà nhà họ Lâm có thế chọc tới được, vì vậy anh ta cười mỉa nói: “Tổng giám đốc Hoäc, tôi đã hâm mộ cái tên của anh rất lâu, và cuối cùng hôm nay tôi cũng có dịp được gặp anh rồi!
Hoäc Anh Tuấn sốt ruột nghiêng đầu, hướng về phía La Cơ Vị Y nói: “Cậu làm sao vậy? Đưa những người không liên quan tránh ra chỗ khác đi!”
Lâm Kiến Đức lúng túng nhìn Đường Hoa Nguyệt, Đường Hoa Nguyệt khẽ lắc đầu, im lặng lui về phía hàng ghế phía sau Hoäc Anh Tuấn và ngồi xuống chỗ Từ Uyển Nhan vừa mới đến Ánh mắt của Đường Hoa Nguyệt vẫn cứ dõi theo anh, Lâm Kiến Đức thở phào nhẹ nhõm sau khi ngồi xuống, rồi gật đầu với Đường Hoa Nguyệt, ý nói với cô rằng anh ta sẽ tiến hành theo kế hoạch, Đường Hoa Nguyệt hài lòng quay đầu lại.
Hoäc Anh Tuấn đã có cái nhìn đầy đủ về tất cả những chuyện này, anh đã suy nghĩ rất nhiều trước khi đến đây ngày hôm nay, và anh phải nói điều gì đó khi gặp Đường Hoa Nguyệt, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Hoa Nguyệt sẽ lướt qua anh, thậm chí nói chuyện với với tên đàn ông thối nát, mắt đi mày lại này.
Cô có phải bị điên rồi không?