Chương 133: Ba tiểu bảo bối, thật thú vị!
Lục Bạch Ngôn trở nên luống cuống, hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mẹ ở cổng trường đã tự mình hứa với bà rằng sẽ không để cho bố biết được cả em trai và em gái đêu đang học ở đây, nhưng bây giờ tự nhiên sao bố lại tới đây? Từ trước tới giờ ông ấy có bao giờ tới trường học đâu chứ!
Tim Lục Bạch Ngôn đập thình thịch, cậu lập tức đứng lên khỏi ghế đẩu và hét lên với một chất giọng đầy khẩn trương: ” Cận Minh, Cận Khánh, Vân Thư, mau tới đây, tới đứng sau lưng anh!”
Ba đứa nhỏ mặc dù không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng vẫn rất tin tưởng vào Lục Bạch Ngôn, không nói hai lời lập tức nhảy xuống ghế trốn phía sau lưng cậu.
Trong lúc đấy, Lục Xuyên Mạn trong tích tắc đã tới gân trong tâm mắt, thong thả bước tới và dừng lại trước mặt bốn đứa nhỏ.
Mọi hành động cậu làm đều như muối bỏ biển, hắn ta xảo quyệt như thế, làm sao cậu có thể qua mặt được cặp mắt như chim ưng kia của hắn chứ?
Mặt Lục Bạch Ngôn đỏ bừng lên vì xấu hổ, sau đó nhỏ giọng gọi một tiếng: “Bố”
Cận Minh và Cận Khánh vô cùng tò mò, tại sao bố của anh Bạch ngôn tới đây nhưng anh ây lại kêu bọn họ trốn đi? Hai đứa nhỏ cùng vươn đầu nhìn về phía trước, khi nhìn thấy được gương mặt tươi cười của Lục Xuyên Mạn thì ngay lập tức liền nhận ra hắn.
Là ông chú xấu xa đó.
Hồi trước, khi còn ở nước ngoài, Cận Minh có xem được tài liệu về một tên xấu xa họ Lục nào đó đã từng gây khó dễ cho mẹ trên máy tính của mẹ. Sau khi về nước, cậu cùng Cận Khánh âm thầm điều tra, lại phát hiện được thông tin của tên Lục Xuyên Mạn này, xem ra hai tên xấu xa họ Lục này là cùng một giuộc với nhau.
Mà điều càng làm cho hai đứa nhỏ kinh ngạc hơn đó chính là một người tốt như anh Bạch Ngôn vậy mà lại là con trai của tên xấu xa họ Lục này! Như vậy có nghĩa là bọn họ không thể tiếp tục làm bạn bè nữa hay sao?
Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau một cái lập tức liền hiểu người kia đang nghĩ gì, nhanh chóng tiến lên nắm lây tay Vân Thư kéo vê một bên, cùng với hai cha con họ Lục tạo thành một tư thế kiêng ba chân, không còn đứng nấp sau lưng Lục Bạch Ngôn nữa.
Mặc dù trước đây hai cậu có thích Lục Bạch Ngôn như thế nào thì cũng không thể sánh được với sự an nguy của em gái mình. Huống hồ cổ nhân đã từng nói cha nào con nấy, ai mà biết Lục Bạch ngôn có phải vì cha hắn sai khiến nên mới tiếp cận bọn họ hay không.
Hai đứa nhỏ càng nghĩ càng thấy hối hận, ngay từ đầu không nên hứa với Vân Thư rằng ngày nào cũng đều phải gọi em ấy cùng đến ăn cơm với Lục Bạch Ngôn. Càng nghĩ càng tức, bọn họ không kìm được mà lộ rõ vẻ bất bình ra với kẻ “đầu sỏ’ Lục Bạch Ngôn.
Lục Xuyên Mạn đứng một bên quan sát, nhìn thấy cảnh này liên nở một nụ cười đây hứng thú…. Những “tiểu bảo bối” nhà Hoa Nguyệt này quả thật rất thú vị.
Đúng lúc này, trợ lí của hắn nãy giờ vẫn đứng chờ ở phía đằng xa kia đem di động tới, nhỏ giọng nói thầm gì đó với hắn, hắn nhìn chằm chằm vào.
màn hình điện thoại một hồi lâu, khóe miệng ngày càng cong lên, cảm thán nói: “Nói đúng lắm, thảm hại hệt như một con chó.”
Hắn bảo trợ lí lùi về sau, sau đó ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Cận Minh và Cận Khánh, để lộ ra một nụ cười ôn hòa mà gần như chưa bao giờ hắn để lộ ra với Lục Bạch Ngôn, tươi cười nói: “Ba người các cháu chính là bạn tốt của Bạch Ngôn đúng không? Nghe Bạch Ngôn nói nó thực sự thích các cháu lắm đấy…..Trở về nói với mẹ các cháu rằng nếu như cô ấy đồng ý, mọi người có thể cùng nhau đến nhà chú Lục làm khách”
Cận Khánh “Phi” một tiếng, ai muốn tới nhà hắn làm khách chứ, đồ biến thái! Cận Minh lao thẳng tới chỗ em gái, kéo Vân Thư lại nấp phía sau mình, nhìn chăm chằm Lục Xuyên Mạn một cách đầy cảnh giác.
Lục Xuyên Mạn căn bản không đếm xỉa tới hành động của mấy bọn họ, dường như hôm nay hắn tới đây chỉ để mục đích là khiêu khích chúng, nói xong liền lập tức đứng lên, cùng trợ lí đi thẳng ra cổng trường, trước khi đi còn quay lại nhíu mày với Lục Bạch Ngôn một cách khó hiểu, không thể giải thích được.