Chương 74: Sợ hãi
Thời gian quay ngược lại mười phút trước.
Hoắc Anh Tuấn gần như thức cả đêm. Anh đã bận rộn với công việc trong ba đêm liên tục, đem bản thân mình coi như sắt thép. La Cơ Vị Y đang tập trung điều tra rõ ràng nguyên nhân cái chết của Đường Uyển Dư cũng vì bị thư ký Dư gọi điện mà quay về, chỉ là cả hai chỉ biết đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám ngăn cản Hoắc Anh Tuấn.
Kéo dài như vậy đến tận trưa, khi mới họp được nửa buổi thì điện thoại của Anh Tuấn đột nhiên vang lên. Vì vậy, rất nhiêu người đêu theo bản năng mà nhìn chằm chằm vào người đang ngôi ở vị trí điêu hành. Chỉ thấy người đàn ông ngồi ở vị trí điều hành đó nhướng mày, liếc nhìn tên người gọi, trầm giọng nói: “Mọi người nghỉ ngơi một lát đi!”
Sau đó anh đứng dậy câm lấy chiếc điện thoại của mình rồi đi vào gian phòng phía bên trong phòng họp. Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau nhưng cũng không ai dám nói gì.
Bên trong phòng.
Hoắc Anh Tuấn nhấn nút nhận cuộc gọi, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy ông Đường sốt sắng hỏi: “Tuấn à, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, khi nào thì con tới vậy?”
Hoắc Anh Tuấn cau mày không phản ứng lại, đã nghe thấy bố Đường nói tiếp: “Đừng lo lắng, bố và dì của con đều đã giữ bí mật cho con thật tốt. Hôm nay con hãy cứ mạnh dạn mà cầu hôn Hoa Nguyệt đi. Đúng rồi, cầu hôn còn cần chuẩn bị cái gì nữa không, bố sẽ thay con chuẩn bị, hoặc là người phối hợp cùng chẳng hạn?”
Cầu hôn?
Con ngươi sâu như biển của Hoắc Anh Tuấn co rút một mạnh mẽ, các khớp xương rõ ràng của ngón tay bỗng chốc nắm chặt lại. Anh đã quên mất rằng, từ rất lâu rất lâu trước đây, anh với người nhà họ Đường đã cùng nhau sắp đặt chuyện cầu hôn Đường Hoa Nguyệt. Thế nhưng cũng vào chính ngày hôm đó, anh lái xe va phải người ta, tai nạn xảy ra, cầu hôn không thành mà bi kịch lại bắt đầu đến…
Bố Đường không nghe thấy Hoắc Anh Tuấn đáp lại, nghi ngờ gọi lớn: “Anh Tuấn, Anh Tuấn, con có nghe thấy không?”
Quá khứ bị khơi gọi lại, Hoắc Anh Tuấn cố gắng kìm nén cảm xúc không ngừng tuôn ra từ trong lông ngực, đáp: “Con đây.”
Anh nghe ra giọng điệu của bố Đường có cái gì đó không đúng, ánh mắt nặng trĩu, trong lòng bất an, nói: “Bố ở nhà đợi con, con sẽ lập tức qua đó ngày.”
Ông Đường nghe tiếng đáp lại thì vui mừng khôn xiết, nói: “Thằng nhóc ngốc, con nhớ đừng để cho Hoa Nguyệt biết đấy, như vậy mới tính là bất ngờ.”
Hoắc Anh Tuấn sửng sốt trước sự hướng dẫn tỉ mỉ như vậy, như thể anh đã quay trở lại cái ngày trước khi xảy ra tai nạn. Nghĩ đến đoạn thời gian trước khi ông Đường lâm vào tình cảnh lần lượt mất đi vợ và con gái, bây giờ lại biến thành như vậy, Hoắc Anh Tuấn thật sự không đành lòng và cực kì bất an.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tình hình sẽ trở nên không thể kiểm soát được!
Anh thậm chí còn có chút sợ hãi khi nghĩ đến việc Đường Hoa Nguyệt sẽ phản ứng thế nào khi biết bố mình đã trở nên như thế này…
Cúp điện thoại, anh lập tức gọi cho La Cơ Vị Y: “Giúp tôi chuẩn bị xe!”
Anh đi ra khỏi phòng và trực tiếp thông báo kết thúc cuộc họp, lần sau sẽ mở lại. Sự thân cận của Hoặc Anh Tuấn khiến thư ký Dư sửng sốt, mọi người càng thêm bàn tán xôn xao. Thư ký Dư lập tức làm chủ: “Mời mọi người…”
Tại chung cư.
Tiếng chuông cửa vang lên, bố Đường tưởng là Hoắc Anh Tuấn đến,liền vội vàng chạy ra mở cửa: “Anh Tuấn…”
Giọng nói đột nhiên dừng lại, bố Đường nhìn người đàn ông đẹp trai tao nhã trước mắt, có chút bối rối hỏi: “Anh là…
Ở bên ngoài cửa.
“Xin chào chú Đường, cháu là bạn của Hàn Khiết.”
Lục Xuyên Mạn mỉm cười lịch sự nhìn bố Đường, thu lại sự hung ác nồng đậm ẩn sâu trong ánh mặt.
“Không biết là Hàn Khiết đã về chưa ạ?”
Đường Hàn Khiết chạy rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy, với tình hình bây giờ nhất định anh ấy phải quay về, vì vậy anh ta đã đến nhà của ông Đường để thử vận may.
Nếu như Đường Hàn Khiết gặp được Đường Hoa Nguyệt trước, kế hoạch của anh ta sẽ bị phá võ, Đường Hoa Nguyệt nhất định sẽ nuốt lời, không đi cùng anh ta nữa….
Vậy… đó chính là tự tìm-đường chết rồi!
Bố Đường chưa bao giờ nhìn thấy Lục Xuyên Mạn, nhưng khi anh ta hỏi về Đường Hàn Khiết, ông cũng có chút sững sờ, ánh mắt hơi đờ đẫn: “Hàn Khiết?”
Đúng rồi, tại sao vẫn luôn không nhìn thấy Hàn Khiết?
Ông Đường quay người đi vào trong phòng hét lớn: “Hàn Khiết, Hàn Khiết con đâu rồi? Bạn con đến tìm con kìa Lục Xuyên Mạn dần dần thu lại nụ cười trên khóe môi, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng…
Ở bên kia, do tốc độ của Hoắc Anh Tuấn quá nhanh khiến suýt chút nữa đã bị cảnh sát giao thông chặn lại, anh nhanh chóng chạy đến nhà họ Đường. Thế nhưng thật bất ngờ, bố Đường lại không ở trên lầu mà lại ở lối vào của hành lang ở †âng dưới…
Bố Đường đang nằm trên vũng máu, đầu và mặt bê bết máu, hoàn toàn bất tỉnh.Vẻ mặt của Hoắc Tuấn Anh đã hoàn toàn thay đổi, anh hoảng loạn chạy đến chỗ của ông Đường: “Bố Đường, bố Đường, bố tỉnh lại đi…”
Hoắc Anh Tuấn thấy không thể lay tỉnh bố Đường thì run rẩy đưa tay bắt mạch thử.
Không, không còn đập nữa…
Khuôn mặt Hoắc Anh Tuấn bỗng chốc trở nên tái nhợt, anh vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho cấp cứu, nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì nhận được tin vệ sĩ và Đường Hoa Nguyệt đã mất tích.
Phía sau bỗng truyền đến một âm thanh phẫn nộ, giống như một con dã thú đang gầm lên: “ Hoắc Anh Tuấn, anh vào nhà tôi để làm gì?”
Thân thể Hoắc Anh Tuấn trở nên cứng đờ, ánh mắt anh không kìm được mà xuất hiện một tia sợ hãi.
Đường Hoa Nguyệt cầm chìa khóa trong tay, bước nhanh về phía trước. Đợi đến khi cô nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đầy máu me đang nằm dưới đất, hơi thở dường như bị rút cạn, cái chìa khóa trong tay rơi xuống, cô ngã xuống đất…
Não của Đường Hoa Nguyệt dường như trống rỗng, khuôn mặt trăng bệch. Cô không biết làm sao mình có thể bước đến bên cạnh bố, nhìn vết máu trên trán ông, chạm vào khuôn mặt lạnh ngắt của ông, tay cô run lẩy bẩy, thế nhưng cô không nói được lời nào.
Cô khóc.
Buồn bã, thương tâm đến cùng cực, dùng tuyệt vọng để diễn tả thực tại đã trở thành một loại xa xỉ.
Hoắc Anh Tuấn nhìn động tác và gương mặt không còn chút sức sống của cô,trái tim anh như bị ai đó bóp nghẹt.
“Hoa Nguyệt…”