TRA CÔNG QUỲ XIN QUAY LẠI NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN PHÁT TÀI


Chiều hôm đó, Lâm Đào Thanh tới đúng giờ.
Bà xem qua một lượt để hiểu về bộ phận làm việc khiến mình hứng thú, sau đó mở một cuộc họp nhỏ tại phòng học, gặp gỡ đội ngũ nòng cốt của công ty Khương Tiêu.
Đội ngũ Khương Tiêu đều rất trẻ.

Trần Lãng, Từ Lượng và Diệp Miểu Miểu - những người anh tự tìm được cũng tới.
Thành viên đội kỹ thuật là những sinh viên tốt nghiệp Nam Liên trong mấy năm nay và các bạn cùng khóa Lận Thành Duật đề cử cho anh, trình độ kỹ thuật thực sự không tồi.

Người phụ trách khối back office thì do Phó Nhược Ngôn hỗ trợ lôi kéo về công ty trước khi đi, lớn tuổi nhất trong số họ, năm nay 27.

Mặc dù hai người kia vào công ty trễ chút nhưng tới giờ cũng đã làm được hơn năm và là cổ đông của công ty.
Lâm Đào Thanh nói đúng, nhân sự của anh trẻ thật.
Dẫu vậy, trẻ cũng có cái tốt của trẻ.

Đối với một ngành công nghiệp mới tinh, giới trẻ có nhiều năng lượng và sức thi đua mạnh hơn, cộng thêm việc tất cả đều bắt đầu nỗ lực từ con số 0 nên sự công nhận với công ty cũng rất cao.
Những người này đều là người Khương Tiêu quen thân tin tưởng, coi như hiểu nhau tường tận.

Lâm Đào Thanh tới khiến ai cũng có phần căng thẳng, nhưng chỉ cần Khương Tiêu ở đây, mọi người bỗng như được uống thuốc an thần, dần bình tĩnh lại.

Đặc biệt, khi nhắc đến công việc từng người phụ trách, lý lẽ của họ rất rõ ràng, thể hiện cực kỳ chuyên nghiệp.
Vô Hạn đi đến bước này, tất cả đã phân công nhau rất rạch ròi, Khương Tiêu không phải nhọc lòng thêm.
Nói chung Khương Tiêu thấy rất hài lòng.

Lần này không chỉ Lâm Đào Thanh đến xem xét kỹ công ty của anh mà đây cũng là cơ hội anh xem xét lại mọi người lần nữa.
Nhất là hai người bạn cùng phòng của anh, bọn họ đã tiến cực xa so với hồi mới bắt đầu.

Không còn hấp tấp bộp chộp, họ giữ được sự điềm tĩnh trong trường hợp này.

Về sau hễ có chuyện lớn quan trọng trọng hơn, anh có thể yên tâm để hai người họ đi làm.
Đã sang học kỳ cuối của năm bốn.


Hiện nay mọi người đều sắp tốt nghiệp, ngoài thời gian chuẩn bị cho buổi bảo vệ khóa luận thì hai người họ đã thường trú tại công ty.
Thái độ của Lâm Đào Thanh sau khi xem qua một lượt không thay đổi quá nhiều, nếu phải hình dung chính xác thì xuôi hơn chút.

Kết thúc cuộc họp, bà nói với Khương Tiêu: "Tối nay mọi người cùng ăn một bữa nhé, tôi mời."
Khương Tiêu xua tay: "Lẽ ra phải để chủ nhà là cháu mời mới đúng."
"Sau này còn nhiều cơ hội..." Lâm Đào Thanh nói: "...!nên đừng có giành thanh toán với tôi."
Bữa tối, mọi người thư giãn hơn chút.

Lâm Đào Thanh không hề đáng sợ như trong tưởng tượng, bởi tính bà vốn đã rất khéo đưa đẩy.
Suốt bữa ăn, bà hỏi chuyện mọi người, phần lớn tập trung ở Khương Tiêu, tuy nhiên vấn đề cũng không quá gai góc, chỉ là dựa vào hiểu biết về tiểu sử phát triển của Vô Hạn, hỏi thăm tình hình thực tế khi ấy, xem như tìm hiểu Khương Tiêu qua người bên cạnh.
Vô vàn chuyện khi đó thấy khổ nhưng đứng trên cơ sở thành công ngày hôm nay của công ty nhớ lại, họ lại thấy thật thú vị.

Đa số các đề tài đều nhẹ nhàng, mọi người thì rất thư giãn, lúc kể đến một số sự kiện đặc biệt thậm chí còn chẳng quan tâm trong bữa tiệc có người đầu tư, cứ thế cười sang sảng.
Lâm Đào Thanh thấy không sao hết.

Khi đạt tới trình độ này, rất nhiều người thận trọng trước mặt bà, mấy thanh niên ngồi đây không hiểu nhiều về bà lại tỏ ra thoải mái, đây là chuyện tốt.
Xem từ phương diện nào, người như Khương Tiêu cũng là lựa chọn không tệ.
Mấy ngày trước Lâm Đào Thanh cũng bận rộn.

Nếu đã hứng thú thì bà sẽ đi tìm người để hiểu sơ qua một lượt.
Con người chứ đâu phải tiền mà ai ai cũng thích.

Sẽ rất lạ khi mọi phản hồi đều tích cực, chứng tỏ đã bàn qua rồi.

Phản hồi này không đáng tin lắm, nhưng lời khen chiếm 70-80% thì khá tốt rồi.
Ở một góc độ nào đó, việc đầu tư cho một công ty chính là đầu tư cho người phụ trách công ty này.
Có vài người sở hữu năng lực thế đấy, bạn giao bất kỳ việc gì cho họ, họ luôn hoàn thành với kết quả không tệ, huống hồ là ngành công nghiệp Internet đang ở đầu ngọn gió này.
Sau bữa ăn, bà đã đưa ra quyết định cuối cùng.

Hôm nay vốn đã tan làm về muộn, ăn cơm với nhà đầu tư coi như tăng ca, vừa ăn vừa trò chuyện, thành ra tới khuya mới xong.
Khương Tiêu tiễn từng người trong công ty về.

Khi anh định đưa Lâm Đào Thanh đi, bà lại xua tay tỏ ý không phiền.
"Tài xế của tôi sẽ tới đây." Lâm Đào Thanh nói: "Muộn rồi, cậu về nghỉ ngơi sớm chút.

Mấy ngày nữa còn cần cậu lo công chuyện."
Khương Tiêu: "Chuyện gì ạ?"
"Mai tôi có chuyến bay về tổng công ty.

Mấy ngày nữa sẽ có người bên Chúng Sâm đến gặp để đàm phán chi tiết về chuyện đầu tư với cậu, sau đó chúng ta ký hợp đồng và chuyển tiền." Lâm Đào Thanh nói: "Mặc dù tôi rất xem trọng cậu nhưng vẫn cần theo thủ tục."
Nói xong câu này, bà lại vươn tay ra: "Hợp tác vui vẻ, sếp Khương."
Lần này Khương Tiêu ngốc đến mấy cũng hiểu ý bà.

Anh biết Lâm Đào Thanh rất hài lòng, song không ngờ bà ấy sẽ đưa ra quyết định nhanh đến vậy.
"...!Hợp tác vui vẻ." Khương Tiêu nắm lấy bàn tay kia: "Cô yên tâm, Vô Hạn sẽ không khiến Chúng Sâm thất vọng."
Lâm Đào Thanh cười: "Tôi biết mà."
Các dự án bà xem trọng chưa bao giờ thất bại.
Khương Tiêu đứng đó nhìn xe đối phương rời đi, tiếp theo nới lỏng cà vạt, đi qua đi lại trước xe mình vài vòng, thậm chí bước chân như đang nhảy.
Dù anh đã chuẩn bị sẵn nhưng tốc độ của Lâm Đào Thanh lại nhanh vượt dự kiến của anh.
Tối nay, Khương Tiêu đón nhận niềm vui bất ngờ.

Có sống lâu mấy thì khi nguyện vọng bỗng được như ý, anh vẫn khó nén nổi mừng rỡ.
Người bảo vệ ở bãi đỗ xe nhà hàng cũng đi tới, có lẽ thấy anh là lạ nên tưởng anh uống say rồi.
"Thưa anh, anh có ổn không ạ?" Anh ấy hỏi: "Có cần chúng tôi tìm người lái xe giúp anh không?"
Khương Tiêu xua tay, nói: "Không cần đâu, tôi không say."
Hôm nay anh không uống giọt rượu nào.

Chỉ là rất vui và hưng phấn thôi.
Khương Tiêu chờ cảm giác hưng phấn qua đi mới lái xe về nhà.

Tuy nhiên khi về tới nhà, anh lại không muốn đi lên, thay vào đó là ngồi trong xe, dựa lên vô lăng cười khúc khích.
Cười xong, anh lại thấy bản thân hơi ngờ nghệch, nhưng thực sự không nhịn được mà.
Khương Tiêu nhìn thoáng qua đồng hồ, hơi muộn rồi, tin nhắn chúc ngủ ngon của Lận Thành Duật đã tới.
Đêm nay còn chưa biết có ngủ được hay không đây.
Anh muốn lên nhà chia sẻ với mẹ, song khi nhìn lên tầng, anh thấy ánh đèn mờ hắt ra từ nhà mình, chắc mẹ đã đi ngủ, chỉ mở một chiếc đèn nhỏ ở phòng khách chờ anh về.
Hạ Uyển Uyển đã có tuổi, chất lượng giấc ngủ hơi kém.

Khương Tiêu đánh thức bà, đêm nay bà sẽ mất ngủ.
Vì vậy, Khương Tiêu nghĩ: Mình tận hưởng niềm vui trong xe một lát là được rồi.

Anh không vội, mai kể với người nhà sau vậy.
Không gian xe khá nhỏ hẹp và trống trải, Khương Tiêu ngửa đầu cười ngây ngô một lát, liếc thấy cạnh ghế lái có mấy viên kẹo bạc hà không rõ được bỏ vào khi nào.
Ăn kẹo bạc hà khả năng sẽ bình tĩnh được hơn chút.

Khương Tiêu lập tức vui vẻ bóc kẹo ăn.
The lạnh, siêu ngon.
Chẳng qua, Khương Tiêu ăn kẹo bạc hà xong vẫn chưa bình tĩnh được.

Anh xuống xe, định đi dạo trong tiểu khu.

Chỉ là vừa ra khỏi khu nhà mình chưa lâu, anh bỗng thấy một người đứng ở cổng tiểu khu.
Khu nhà Khương Tiêu được quản lý rất nghiêm.

Đêm hôm thế này, bảo vệ cấm người không phải dân cư tiến vào.
"Cậu gọi điện thoại cho bạn cậu đi.

Tôi làm ở đây nhiều năm rồi, báo một tiếng với tôi qua điện thoại là được." Khương Tiêu nghe thấy bảo vệ nói với người trước cổng: "Nếu không thì tôi không thể để cậu đi vào."
"Tôi chỉ tới dưới nhà xem qua thôi." Người nọ nói: "Đã quá trễ, cậu ấy ngủ rồi."
Bảo vệ nghe xong vẫn giữ vững thái độ: "Vậy cũng không được."
Khương Tiêu đến gần xem thử, ánh đèn ở cổng không sáng mấy, lúc nhìn qua anh đã ngờ ngợ, ghé sát vào mới gọi thành tiếng: "...!Phó Nhược Ngôn?"
Đúng là Phó Nhược Ngôn.

Lần này, bảo vệ thấy chủ căn hộ quen biết, cuối cùng cũng chịu cho hắn vào.
"Đã trễ thế này, sao anh lại ở đây?" Khương Tiêu nhìn hắn: "Không bận ư? Bộ phim kia của anh..."
"Cậu cũng không ngủ còn gì." Phó Nhược Ngôn nhìn hắn: "Lại tăng ca à?"
"Không đâu." Nhớ về chuyện ban nãy, Khương Tiêu lại vui mừng: "Không tính là tăng ca.

Tôi có tin tốt muốn kể với anh đây Phó Nhược Ngôn."
Đêm hôm khuya khoắt, cuối cùng anh cũng tìm được một người để chia sẻ niềm vui.
Anh kể chuyện Lâm Đào Thanh cho Phó Nhược Ngôn nghe với nét mặt rạo rực hân hoan, khiến Phó Nhược Ngôn cũng vui lây.
Nhưng sau khi kể ngắn gọn sự việc, Khương Tiêu chợt ngửi thấy mùi rượu trong gió đêm.
"Anh uống rượu sao?"
Khương Tiêu tiến tới gần, ngửi thử người hắn, quả nhiên phát hiện mùi rượu rất nồng.
Anh để ý Phó Nhược Ngôn cũng mặc một bộ trang phục rất nghiêm chỉnh, có lẽ vì ra ngoài trời lạnh nên hắn khoác thêm một chiếc áo khoác, dường như muốn giấu đi cả mùi rượu.
Phó Nhược Ngôn cũng không dối gạt: "Uống chút thôi, hôm nay là tiệc ăn mừng của ê kíp sản xuất bên kia."
Doanh thu phòng vé của bộ phim đó lộn ngược dòng bứt phá, được người trong giới khá hưởng ứng, doanh thu dự tính khoảng tám trăm triệu.

Cổ phiếu Phó Thị cũng tăng lên theo, diễn viên chính trong phim bật lên nổi như cồn.
Quan trọng hơn hết là đoàn làm phim có mối quan hệ khá tốt đẹp với Phó Nhược Ngôn, đặc biệt là đạo diễn, đối phương đã ký hợp đồng với Phó Nhược Ngôn, về làm việc cho Phó Thị, hiện giờ đang chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo.
Nhờ bộ phim này, mấy thành viên hội đồng quản trị chưa quyết định đã lựa chọn đứng về phía Phó Nhược Ngôn.
Hôm nay là tiệc ăn mừng nội bộ, chờ hết đợt công chiếu hãy còn một bữa tiệc lớn khác.
Thế nhưng Phó Nhược Ngôn vẫn rất vui.

Hôm nay ai mời rượu hắn cũng uống, vậy nên hiếm khi ngà ngà say.
Tan tiệc, hắn dặn tài xế đưa mình tới đây.

Ấy cũng là một loại cảm xúc giấu riêng, chỉ chia sẻ cho duy mình Khương Tiêu mà chẳng phải bất kỳ ai khác.
Nghe vậy, Khương Tiêu cũng nở nụ cười: "Vậy thì tình cờ quá.

Nói thế là hai chúng ta song hỷ lâm môn rồi."
Anh không mang theo gì, lục lọi trong túi một lát, lấy ra kẹo bạc hà vừa tìm được ở xe mình.
"Cho anh nè." Anh nói: "Kẹo đó!"
Phó Nhược Ngôn nhận kẹo của anh nhưng không ăn, chỉ nắm trong tay.
"Khương Tiêu à." Hắn cất lời: "Tôi còn chuyện nữa muốn nói với cậu.".


Bình luận

Truyện đang đọc