TRA CÔNG QUỲ XIN QUAY LẠI NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN PHÁT TÀI


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
Hình thức phân chia công việc của Trần Lãng và Từ Lượng được thiết lập lại lần nữa.

Hiện tại sự phân công giữa hai người họ cũng đã rất rõ ràng.
Khương Tiêu phụ trách chính việc liên lạc với nguồn cung.

Bên đó toàn dân buôn già đời, chỉ Khương Tiêu mới trị được, vì vậy bây giờ hai người chỉ phụ trách phần đuôi tiêu thụ ở chỗ các sinh viên.

Từ Lượng đảm nhiệm trao đổi với khách, Trần Lãng thì vận chuyển hàng hóa.

Hễ bận quá là hai người làm cả những phần khác luôn, song chủ yếu vẫn thuộc mảng tiêu thụ.
Do đó, dưới tiền đề tiếp tục sử dụng mô hình phân chia công việc lúc trước, giờ đây đã kết hợp thêm hình thức chia nhỏ thành lương căn bản + hoa hồng và ký hợp đồng.
Tuy ba người cùng kinh doanh nhưng Trần Lãng và Từ Lượng biết thực tế mọi chuyện đều do Khương Tiêu làm chủ.

Anh lập ra kế hoạch, chọn hàng hóa, định giá, trù tính và hoạch định mọi khâu.

Trên giấy phép kinh doanh chỉ có tên Khương Tiêu, tiền thuê cửa hàng cũng là anh bỏ ra.

Nói một câu hơi khó nghe chính là nếu một bước nào đó trong đây thua lỗ, Khương Tiêu sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Làm ông chủ chẳng hề dễ dàng.
Thế nên khi Khương Tiêu thương lượng với bọn họ, cả hai đều không ảo tưởng viển vông gì.

Họ hiểu con người Khương Tiêu ra sao.

Mọi người chung lòng chung sức kinh doanh lớn thì ắt không thiếu lợi lộc cho họ.
Lên Đại học gặp được người bạn như vậy đã là một chuyện may mắn lắm rồi.
Thời gian khai trương cửa hàng được lựa chọn vào hai ngày trước Giáng Sinh.


Tất nhiên sẽ sale mạnh, mọi mặt hàng đồng loạt giảm giá 20%.
Cửa hàng của Khương Tiêu đã có chút tiếng tăm.

Rất nhiều sinh viên quen biết anh, mấy ngày khai trương vô cùng náo nhiệt, doanh số không tệ.
Dù chi phí tăng lên kha khá nhưng Khương Tiêu vẫn chọn giảm, thậm chí bán giá gốc rất nhiều sản phẩm.
Lãi ít nhưng lượng tiêu thụ mạnh, trong cửa hàng cũng có nhiều nơi trưng bày sản phẩm.

Sản phẩm thực tế ở ngay đó, các học sinh sẽ không thấy bọn họ làm chơi cho vui, không đáng tin cậy.

Khương Tiêu kinh doanh lớn, hiển nhiên kiếm nhiều hơn hẳn trước đây.
Lấy mấy ngày lễ Giáng Sinh này làm ví dụ.

Kha khá lớp tổ chức liên hoan giao lưu tối Giáng Sinh.

Hôm đó Khương Tiêu nhận cung cấp tất cả các gói vật phẩm trang trí, phần thưởng, đồ ăn vặt và đạo cụ cho trò chơi nhỏ với những mức giá khác nhau.

Anh phụ trách trọn bộ, vừa tiết kiệm hơn đi mua lẻ hay khuân từ nhà đến, vừa mới mẻ cũng như đảm bảo chất lượng.
Dịp này, chỉ tính riêng nước uống và đồ ăn vặt đã đem đến cho Khương Tiêu một khoản tiền lớn.

Anh nhận được mười mấy đơn hàng từ bên quản lý, nếu nhân lực kham không xuể thì bảo Trần Lãng tìm sinh viên tới làm thời vụ.

Đều là chỗ thân quen, khi giao hàng tới, ban cán sự các lớp cũng ra hỗ trợ.

Nhìn chung là vậy, mà vẫn bận quá.
Có lẽ với tính cách này, Khương Tiêu thích để cho bản thân bận rộn thật.
Tối Giáng Sinh, tuy chỉ số ít các lớp tổ chức liên hoan giao lưu nhưng ở những lớp không tổ chức, ban cán sự cũng dùng quỹ lớp mua quà tặng cho mọi người.

Thứ thường thấy nhất chính là quả táo.

Dĩ nhiên, vào dịp lễ này, nó được gọi là quả Bình An.
Khương Tiêu bán luôn loại này.

Anh cẩn thận chọn những quả táo màu đỏ tròn vo đáng yêu, thắt dải ruy băng rực rỡ bên trên hoặc gói vào hộp giấy xinh xắn.

Cửa hàng khác bán nó đầy đường nhưng quả Bình An bên Khương Tiêu chẳng những có chất lượng tương tự mà còn to và đỏ hơn.
Ngoài loại táo thông thường này, anh làm cả táo ngào đường, mời một người làm hồ lô ngào đường tới đây là được.

Rưới một lớp đường đỏ lên mặt táo rồi bọc lại bằng giấy bóng, cắm lên cây hồ lô lớn bán, khá đắt hàng.


Có điều anh chỉ làm chúng theo trào lưu thôi.
Không riêng gì táo, anh làm thêm cả lucky box Giáng Sinh.
Trong trường có vô số cặp đôi trẻ và những sinh viên chưa đủ thỏa mãn với một quả táo bọc đường, rất nhiều sinh viên nam còn đang vò đầu bứt tai nghĩ xem nên mua gì tặng bạn gái mới ổn.
Ngày lễ chính là thời điểm vàng để kiếm nhiều tiền.

Khương Tiêu thấu hiểu tâm tư khách hàng, cung cấp hai loại lucky box.

Một loại là hàng cố định, ghi giá trên hộp, được tự chọn.

Một loại khác mang tính chất bốc thăm trúng thưởng; có 30, 50, 100, 200 tệ đủ cả; loại này hơi phụ thuộc vào may mắn, nhiều người chọn được hộp có giá trị cao sẽ cảm nhận được niềm vui bất ngờ.
Khương Tiêu cẩn thận chuẩn bị từng hộp một.
Anh hợp tác với một số quán ăn khá nổi tiếng trong trường, đặt số lượng lớn phần ăn cho hai người, bánh kem, hoa...!nên có thể mua được với giá rất phải chăng.
Ngoài những thứ này còn một số trang sức và son môi con gái thích, có cả ít đồ ăn vặt nhập khẩu đắt đắt chút hay sản phẩm điện tử với chất lượng tốt hơn.

Dù gì Khương Tiêu cũng là một người kinh doanh lâu rồi, anh vẫn giữ liên hệ với Lâm Trí Viễn ở Liễu Giang, nhập được máy MP3, tai nghe, thậm chí là điện thoại di động với giá cực kỳ hợp lý.
Hiển nhiên việc trong danh sách quà có điện thoại di động chính là một niềm vui bất ngờ siêu lớn, những năm gần đây điện thoại vẫn còn rất đắt.
Có một cửa hàng cố định đúng là tiện trưng bày hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay Khương Tiêu khai trương cửa hàng đi kèm tổ chức hoạt động.

Anh để cây thông Noel lên trước, quầy lucky box thì đặt phía trước cửa hàng, hình thức mới mẻ độc đáo, bán khá chạy.

Nhóm QQ vẫn đang hoạt động, có sinh viên trường khác hay tin cũng chạy tới mua.
Kiếm tiền vào dịp lễ khá dễ, tuy nhiên công việc cũng làm cho Khương Tiêu mệt mỏi.

Mấy ngày trời anh chỉ ngủ ba, bốn tiếng, thế nhưng khi tính lợi nhuận thì anh tỉnh táo lại ngay.
Kiếm được tiền thích thật.
Chẳng qua Khương Tiêu vẫn nhớ rõ mình là một sinh viên.

Sắp cuối kỳ rồi, anh phải học tập cẩn thận, chuẩn bị thi.
Cửa hàng nhỏ vận hành bình thường.

Văn phòng phẩm, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cùng một số món đồ trang trí linh tinh làm nền móng đã đủ Khương Tiêu kiếm lời.

Giờ đây anh liên hệ đặt hàng trực tiếp với một số nhà máy nhỏ ở Liễu Giang và Lệ Thị, tổng thể cửa hàng đã dần đi vào quỹ đạo.

Với anh, chương trình học trên Đại học không khó lắm.

Chỉ cần ghi chép hàng ngày, trước khi thi ôn lại chút kiến thức thì việc qua môn không thành vấn đề.

Tuy nhiên đó giờ Khương Tiêu một khi đã làm là phải làm tốt nhất, anh phải nghiêm túc với đợt thi cuối kỳ này, có học bổng mà không lấy cũng uổng.
Lận Thành Duật chứng kiến anh dạo này bận đến chân không chạm đất, kiếm lời rồi vẫn chưa nhàn được dĩ nhiên cũng đau lòng.

Song y cũng hiểu tính cách Khương Tiêu vốn là vậy.
Khi anh ấy bận rộn với sự nghiệp của mình, đôi mắt sẽ sáng lên.
Lận Thành Duật thích nhìn thấy ánh sáng như vậy, ngập tràn sức sống.

Y không can thiệp được vào chuyện này, bèn giúp đỡ anh ở những mặt khác.
Đôi lúc Khương Tiêu bận việc về muộn sẽ ngủ luôn ở phòng ký túc xá, y cũng nhân cơ hội trở về chuẩn bị một xô nước ấm cho anh ngâm chân, thả vào đó một gói thuốc, mùa đông ngâm nước thuốc này rất thoải mái.
Trước đây Khương Tiêu cũng làm vậy cho y ở nhà.
Gói thuốc ngâm vào nước ấm tỏa ra mùi thảo dược thoang thoảng, không hăng lắm, ngửi mùi này rất thư thái.
Trần Lãng và Từ Lượng không được hưởng ưu đãi này.

Có điều Lận Thành Duật mang tới một túi to đùng, bọn họ muốn ngâm vẫn tự làm được, tuy nhiên cảm giác người khác tốn công dốc sức vì mình luôn khác biệt.
Từ đầu bọn họ đã thấy hai người kia hơi là lạ rồi.
Kết thúc tuần thi cử, mọi người cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Một số học sinh lục tục chuẩn bị về nhà, phố thương mại dịch vụ trong trường vốn nhắm tới đối tượng sinh viên nên khi sinh viên rời khỏi trường, hầu như các cửa hàng cũng đóng cửa suốt kỳ nghỉ.
Ở khoảng thời gian cuối cùng, Khương Tiêu bán một lô va li du lịch.

Dù sao học kỳ I các tân sinh viên về nhà cũng sẽ phải mang nhiều thứ hơn so với khi đến, nhiều đồ quá không đựng đủ.
Mặt khác, anh còn nhập một lô đặc sản địa phương, hàng ngon giá rẻ.

Anh đã hỏi qua Từ Lãng, biết mấy bên chính hiệu được cả người địa phương chọn mua, khác với những quầy hàng bày ra lừa du khách ở khu danh lam thắng cảnh.

Lạp xưởng, bánh bích quy ở Lệ Thị rất nổi tiếng, các học sinh nơi khác có thể mua về nhà làm quà lưu niệm, đúng lúc sắp sang năm mới, ăn những món này cũng cực kỳ hợp dịp.
Nhà Trần Lãng và Lệ Thị một Nam một Bắc, cách nhau rất xa.

Khi về quê cậu ấy phải chuyển ba chuyến xe, vé khó mua nên cậu về muộn hơn hẳn các sinh viên khác, Từ Lượng thì lại là người bản địa.

Hôm đó Khương Tiêu thấy trong trường không còn ai bèn đóng cửa hàng, đúng dịp này mời họ một bữa trước lúc Trần Lãng về.
Học kỳ trước mải kiếm tiền nên cả phòng thường xuyên ra ngoài ăn, ai mời cũng được, đã ghé gần hết mấy quán ăn nổi tiếng xung quanh rồi.

Khương Tiêu quyết định dẫn bọn họ về nhà mình, tự nấu.
Dạo này tuy anh bận bịu nhưng thỉnh thoảng vẫn về nấu bữa khuya cho mẹ hoặc làm bữa ăn nhẹ cho mình, may mà chưa lụt nghề.
Gần đây Hạ Uyển Uyển không ở nhà.

Vào làm văn phòng, bà đảm nhiệm công việc kiểm toán, lúc mới đến thì làm việc cùng đội nhóm, giờ thành thạo rồi chuyển sang tự dẫn dắt đội nhóm.

Nghiệp vụ của công ty bao gồm ở cả mấy thành phố lân cận, vì vậy bà cũng thường xuyên đi công tác.


Dĩ nhiên tiền lương cũng tăng lên khá nhiều.
Mỗi lần bà trở về, Khương Tiêu đều thấy mặt mày mẹ mình hồng hào, chẳng giống người đã bốn mươi chút nào.

Từ khi tập trung vào sự nghiệp, bà trở nên nhiệt tình hẳn.
Khưng Tiêu vừa suy nghĩ vừa cầm giẻ lau cọ rửa quầy bếp.
Bên Trần Lãng đã rất quen thuộc, ngồi xuống một cách tự nhiên.

Trên bàn trà ngoài phòng khách bày trái cây, đồ ăn vặt và thức uống được Khương Tiêu chuẩn bị xong từ trước.
Lần nào phòng ký túc xá tụ hội cũng gọi cả Lận Thành Duật.

Y có đóng góp không nhỏ, những người sáng suốt đều sẽ thấy được, lần này cũng vậy.
Từ khi trang hoàng nhà mới xong, Khương Tiêu mới dọn vào chưa được mấy tháng.

Lận Thành Duật tới đây lần đầu tiên.

Thực ra y đang thấy căng thẳng, vào nhà rồi còn quan sát vài lượt, cảm giác quen thuộc lại xuất hiện.
Phong cách trang hoàng Khương Tiêu thích chưa từng thay đổi, tông màu ấm chiếm phần lớn.

Dép lê anh ấy đi chắc là do Hạ Uyển Uyển mua.

Mẹ Hạ cực thích mấy món đồ có hình gấu, cả đồ ngủ mùa đông và dép lê mua cho anh ấy đều vậy, một chú gấu màu nâu đáng yêu.

Lận Thành Duật nhìn anh xỏ dép đi lẹp xẹp vào phòng bếp, gấu nâu trên dép rung rung trông siêu đáng yêu.
Ngoài ra Lận Thành Duật cũng nhớ rõ rất nhiều thói quen của Khương Tiêu.
Bọn Trần Lãng mang hai chai bia tới, không tìm thấy đồ mở nắp.

Lận Thành Duật nghĩ rồi lục tìm ra nó trong chiếc hộp trên tủ lạnh.
Tiếp theo tìm cốc cũng vậy.

Ngăn tủ thứ hai bên tay phải trong nhà ăn, kéo ra một dãy ly cốc.
Khương Tiêu thích dùng cốc sứ, cốc cho khách là cốc thủy tinh, phía dưới còn có cốc giấy dùng một lần, những thói quen ấy đều chưa từng thay đổi.
"Hồi trước cậu tới đây rồi à?" Trần Lãng thấy dáng vẻ thành thạo của y thì hỏi một câu.
Lận Thành Duật lắc đầu.
Có những người luôn không thay đổi.
Trần Lãng và Từ Lượng liếc nhau, thấy được biểu cảm kỳ lạ của đối phương.
Hai người này quả thực cứ là lạ.
Cơ mà...!có rất nhiều chuyện dù nhìn thấu cũng không nên nói toạc ra.
Lận Thành Duật làm quen với căn nhà một lúc, Khương Tiêu lại đang bận bịu trong bếp.

Lận Thành Duật lập tức xắn tay áo, tìm một cái tạp dề rồi vào bếp định hỗ trợ.
Hiện giờ y đã tự tin hơn chút vào khả năng nấu nướng của mình, hơn nữa y cũng không thể ở yên nhìn Khương Tiêu bận rộn..


Bình luận

Truyện đang đọc