TRA CÔNG QUỲ XIN QUAY LẠI NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN PHÁT TÀI


"...!Tôi không còn cách nào khác." Đầu óc Khương Tiêu trống trơn: "Sao đến giờ vẫn chưa có tin gì? Có phải đã lâu lắm rồi không? Tôi không biết nên làm gì lúc này hết."
Anh cho rằng mình cần làm gì đó, nhưng anh lại chẳng thể làm bất cứ điều gì.
Ông trời không thể đối xử với anh như vậy khi anh chưa đề phòng chút nào.

Chẳng lẽ ông ấy cứ thế khiến người vất vả lắm anh mới được quay về bên đột ngột rời đi?
Lận Thành Duật biết tâm trạng anh đang rất tệ.

Câu đầu tiên Khương Tiêu cất lên lúc gọi cuộc điện thoại này đã làm trái tim y nhảy vọt lên tận cổ họng.
Khương Tiêu cực hiếm khi thế này.

Anh ấy thực sự đã yếu ớt quá rồi, tuyệt đối không thể để anh ấy ở một mình.
"Em sẽ qua ngay đây Tiêu Tiêu." Lận Thành Duật sốt ruột đến mấy cũng không có siêu năng lực dịch chuyển tức thời: "Cô sẽ không sao đâu, bây giờ em đi tìm người luôn.

Anh yên tâm, đừng sợ, có em đây rồi."
Thế nhưng sự việc xảy đến đột ngột quá, Lận Thành Duật quả thực không may mắn bằng Phó Nhược Ngôn.
Phó Nhược Ngôn ở ngay gần đó, còn Lận Thành Duật lại đang ở Liễu Giang, thậm chí cách chỗ Hạ Uyển Uyển gặp chuyện xa hơn cả.
Nói xong, Khương Tiêu cúp máy.
Anh cũng hiểu rằng càng vào những lúc thế này càng phải bình tĩnh, đừng sợ hãi.
Anh nghĩ: Mình cũng có năng lực, có chỗ quen biết, khả năng vẫn còn bên khác giúp được.
Tuy nhiên, sau khi kết thúc cuộc gọi với Lận Thành Duật, anh lục tìm danh bạ, lại không phân biệt nổi ai với ai giữa những dòng tên xã giao kinh doanh.
Ai là bác sĩ đây...!Lần trước mình gặp bác sĩ Trần này...! hay bác sĩ Lý kia? Ai, ai là người Bộ Giao thông? Lần trước đi hội nghị công nghiệp hậu cần, rõ ràng anh đã gặp, rõ ràng anh nhớ rất rõ mà.
Thế nhưng trí nhớ siêu việt trước giờ lại vô dụng vào khoảnh khắc này.
Đầu óc anh dần bị cảm xúc chi phối.
Bất kể Khương Tiêu thành ra sao, trước Hạ Uyển Uyển, anh vẫn là một đứa bé.
Anh cũng biết Phó Nhược Ngôn và Lận Thành Duật đã làm rất nhiều.

Hai người họ đủ tốt rồi, mình cũng làm phiền họ đủ rồi, song, anh vẫn khó chịu từng giây từng phút.
Có một người ở bên mình thì tốt rồi, có một người kề cận đồng hành thì anh sẽ bình tĩnh hơn chút.
Một mình anh ở tại đây, dưới trời mưa tầm tã.

Khác với lúc trước, cửa sổ trong suốt trên gác mái bảo vệ anh, giờ toàn bộ gió mưa đều đáp xuống đầu anh.
Khương Tiêu chợt cảm thấy mình vẫn cô độc.
Cũng may loại cảm xúc này chỉ kéo dài một chốc.


Ngay giây phút đó, một người bỗng ôm lấy anh, dẫn anh ra ngoài.
Phó Nhược Ngôn đến rồi.
Hắn choàng thêm áo cho Khương Tiêu, mang một luồng hơi ấm đến.
Ở ven đường, trông thấy Khương Tiêu, hắn đã lo lắng tột độ, vội vã đỗ xe một bên, thậm chí không thèm lấy ô, sợ Khương Tiêu không thấy xe mình nên đội mưa chạy tới.
Hắn cởi áo khoác mình đang mặc ra cho Khương Tiêu, trong lớp áo vẫn còn vương hơi ấm của Phó Nhược Ngôn.
"Lạnh không em?" Hắn hỏi: "Em đi theo anh nhé Tiêu Tiêu, anh dẫn em đi tìm cô Hạ."
Ánh nhìn đầu tiên Khương Tiêu dành cho Phó Nhược Ngôn chứa đựng vẻ sửng sốt.

Sống mũi cay cay, anh chẳng thể thốt lên thành lời.

Phó Nhược Ngôn kéo anh từ từ đi tới xe mình.

Hắn phát hiện Khương Tiêu níu chặt áo mình, không rõ là ỷ lại hay sợ hãi.
Đặc biệt thần kỳ, toàn bộ mọi chuyện như thể đã chuyển biến sau khi Phó Nhược Ngôn tới.
Anh lên xe, Phó Nhược Ngôn vẫn chưa lái xe đi.

Điện thoại di động hắn để bên cạnh vang lên, đó là người bạn bên bệnh viện tư nhân hắn mới liên hệ.
"Tới rồi, chúng tôi đã tìm được người.

Bây giờ xe cứu thương đang trên đường tới bệnh viện, cậu qua thẳng chỗ bệnh viện đi." Đối phương nói với hắn: "Đúng là tai nạn giao thông.

Trời mưa nên đường đất sụt lún một chút, mưa lại lớn quá, che khuất tầm mắt, lúc xe đi qua thì lao từ sườn núi xuống.

May mà cái sườn núi kia không cao.

Hiện tại người đang hôn mê, bác sĩ kiểm tra bước đầu nói may mà chưa bị tổn thương đến bộ phận quan trọng, những chỗ khác cần khám kỹ hơn, nhưng hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng."
Phó Nhược Ngôn nói chuyện này cho Khương Tiêu.
Khương Tiêu ngẩn ra một lát, sau đó nước mắt lập tức tuôn rơi.
"Đừng khóc mà." Phó Nhược Ngôn càng hoảng hơn, luống cuống lau nước mắt cho anh: "Chẳng phải đã nói là không sao rồi ư? Cô Hạ chắc chắn sẽ ổn.

Còn nữa, Tiêu Tiêu à, tai nạn giao thông xảy ra vì nguyên nhân đường xá và thời tiết, chuyện ngoài ý muốn thôi, không liên quan đến em.

Tiêu Tiêu đừng sợ, cũng đừng khó chịu."
Chính vì không sao nên cảm xúc của anh dần bình thường lại.

Trước đó, Khương Tiêu không rơi nước mắt, bởi khi ấy cảm xúc bình thường của anh cũng biến mất, giờ đây cuối cùng cũng không kiềm chế nổi nữa.
Phó Nhược Ngôn cũng hiểu.

Trước đó, em ấy cuống lên, phần vì lo lắng, phần vì cảm thấy lẽ ra mình không nên gọi điện thoại bừa bãi, khiến Hạ Uyển Uyển phân tâm mà gặp chuyện.
Giờ nghe tin mẹ vẫn còn sống, đám khói mù lộn xộn đó lập tức tan đi hơn nửa.
"Tôi...! tôi không sao.

Cảm ơn anh, Phó Nhược Ngôn." Khương Tiêu vừa khóc vừa quẹt nước mắt nơi khóe mắt, thế nhưng những giọt lệ vẫn trào ra mất kiểm soát ngày một nhiều: "...!Anh đừng động vào tôi, mình đến bệnh viện trước được chứ?"
Chạy xe từ đây đến bệnh viện phải tốn gần hai tiếng, anh không muốn làm chậm trễ thời gian.
Phó Nhược Ngôn cũng sốt ruột.
Chủ yếu do Khương Tiêu dầm mưa lâu quá, toàn thân ướt đẫm cả rồi.
Phó Nhược Ngôn cởi áo khoác của mình khoác cho anh, song vì thời tiết nên chiếc áo không quá dày, chẳng mấy chốc cũng ngấm nước ướt luôn.

Mặc dù trong xe ấm hơn hẳn nhưng cứ tiếp tục vậy thì Khương Tiêu cũng sẽ bệnh theo.
Anh vẫn đang mặc đồ ở nhà và xỏ dép lê.

Lúc mới tìm ra Khương Tiêu, hắn đã phát hiện trên chiếc quần Khương Tiêu mặc có vết máu, sau đó, hắn thấy một vết thương bị cứa ở mắt cá chân anh.
Có lẽ bị mảnh sành văng ra lúc nồi canh rơi vỡ cứa phải, chỉ là Khương Tiêu không cảm giác được.

Phó Nhược Ngôn nói ra, anh mới để ý.
Phó Nhược Ngôn tới bệnh viện kia với tốc độ nhanh nhất.
Trên đường đi, mưa tạnh.
Tuy bệnh viện tư nhân này không lớn nhưng vẫn có trang thiết bị đầy đủ và đội ngũ y bác sĩ trình độ rất cao, lại vừa hay ở gần đó.
Khi hai người họ đến, Hạ Uyển Uyển vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật.
Dù đã nói qua điện thoại là không bị tổn thương bộ phận quan trọng, hẳn là không nguy hiểm đến tính mạng nhưng năm nay Hạ Uyển Uyển đã hơn bốn mươi tuổi, Khương Tiêu có chăm sóc bà tốt đến mấy thì nền tảng sức khỏe của bà vốn cũng không tốt như vậy.
Chiếc xe lật nghiêng, trên người có rất nhiều vết thương, tình hình ở hiện trường cũng thật thảm thiết, Phó Nhược Ngôn nhìn thoáng qua ảnh chụp, không dám cho Khương Tiêu xem.
Vì vậy, lúc tới bệnh viện, hắn dẫn Khương Tiêu đi tắm nước ấm rồi thay quần áo trước.

Người Khương Tiêu nửa khô nửa ướt, canh ở đây mãi cũng không phải biện pháp.
Ngoài tắm rửa thì còn phải dời đi sự chú ý của anh.
"Trước khi biết cô Hạ không sao, ít nhất em không được để bản thân mắc bệnh." Phó Nhược Ngôn nói: "Tiêu Tiêu đừng sợ, anh ở đây rồi, có gì anh sẽ xem giúp em."
Khương Tiêu bị hắn đẩy vào phòng tắm, hai phút sau đã bước ra.


Anh chỉ tráng qua người rồi thay bộ đồ khác.
Phó Nhược Ngôn đã tìm người ở bệnh viện mượn vài bộ quần áo nhưng Khương Tiêu không mặc vừa quần áo của bạn anh, chi bằng mặc đồng phục bệnh nhân.

Đồ bệnh nhân ở bệnh viện tư nhân có một loạt số đo đủ loại, chất liệu cũng không tệ, mềm mại.
Hiện giờ không còn sự lựa chọn nào khác, có gì mặc nấy vậy.
Ra khỏi phòng tắm, Khương Tiêu vừa mở cửa đã thấy Phó Nhược Ngôn.

Hắn đang đứng cạnh cửa sổ chỗ hành lang, mới buông điện thoại, hình như vừa gọi điện xong.
"...!Anh đã tìm người đi xử lý hiện trường sự cố và liên hệ với phía cảnh sát.

Trường hợp ngoài ý muốn, cũng không phức tạp, hơn nữa đã cứu được người, xe thì có công ty bảo hiểm, không phải lo gì cả." Phó Nhược Ngôn thấy anh như vậy cũng bất đắc dĩ: "Sao mới đó đã ra rồi?"
Khương Tiêu chỉ xối tóc một lượt bằng nước ấm nên đầu tóc rối bù, còn đang nhỏ nước.
Phó Nhược Ngôn để anh ngồi xuống, cầm khăn lông lau khô tóc cho anh, còn không biết đã chuẩn bị một tách trà nóng từ bao giờ, để anh uống nhân lúc nóng, tránh bị cảm sốt.
Khương Tiêu ngồi đây có thể thấy cửa phòng phẫu thuật.

Anh uống một ngụm trà, nhìn về nơi đó không chớp mắt.
Lòng Phó Nhược Ngôn cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Hạ Uyển Uyển với Khương Tiêu.

Có thể nói đó chính là người thân duy nhất của em ấy, còn là người đời này tìm lại được sau khi mất đi.

Không một ai khác có thể dọa Khương Tiêu sợ hãi đến vậy.
Khăn lông cọ trên mái tóc mềm mại của Khương Tiêu.

Động tác của Phó Nhược Ngôn rất dịu dàng.
Hắn chỉ im lặng ở bên anh, lau sơ tóc rồi thôi.

Một lát sau, Khương Tiêu thấy Phó Nhược Ngôn ngồi xổm xuống, quan sát vết thương trên mắt cá chân anh.
Khương Tiêu không quen như vậy, anh muốn kéo Phó Nhược Ngôn đứng đậy.
Vết thương kia là một đường cắt ngang có vẻ rất sâu.

Qua một lúc lâu, máu đã khô, chẳng qua trông vẫn rất đáng sợ.

Phó Nhược Ngôn tìm lọ thuốc muốn tự bôi cho anh, không cần bác sĩ.
"Để tôi tự làm đi." Cảm xúc của Khương Tiêu đã bình ổn hơn nhiều: "Hôm nay làm phiền anh quá."
Phó Nhược Ngôn không cho anh cử động.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Khương Tiêu, thấy khóe mắt ửng đỏ của anh.
"Để anh làm cho." Hắn nói: "Em đừng nhúc nhích là được."
Hắn thoa thuốc cho Khương Tiêu rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh anh.


||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái |||||
Lúc này không nói gì mới hiệu quả, chỉ cần ở bên cạnh em ấy là được.

Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, Phó Nhược Ngôn chưa cần làm gì, Khương Tiêu đã bắt đầu vươn tay, nắm lấy góc áo hắn.
Phó Nhược Ngôn phát hiện ra.

Hắn nhấc tay kéo tay Khương Tiêu lại, mười ngón đan xen.
"Đừng sợ." Hắn nói: "Anh luôn ở đây."
Nhất là vào lúc này, hắn sẽ không cho bất kỳ kẻ nào tới quấy rầy, đặc biệt là Lận Thành Duật.
Hôm nay chắc Lận Thành Duật đang ở Liễu Giang nhỉ? – Phó Nhược Ngôn nghĩ.

Hắn biết khi cùng đường Khương Tiêu cũng gọi cho y.
Nhưng thế thì đã sao? Người đầu tiên Khương Tiêu liên lạc chính là mình, như vậy thôi cũng đủ khiến Phó Nhược Ngôn yên lòng.
Khương Tiêu sẽ hiểu rằng hắn khác biệt, khác hẳn Lận Thành Duật và Lâm Hạc Nguyên.
Hắn yêu Khương Tiêu đến vậy, chẳng nỡ để em ấy chịu chút tổn thương nào.

Hắn cũng đủ năng lực bảo vệ em ấy và không rời đi như người khác, luôn luôn bên cạnh em ấy.
Hắn là sự lựa chọn tốt nhất của Khương Tiêu.
Những lời này không cần phải nói ra ngoài miệng, bởi sự thật trước mắt sẽ chứng minh điều đó.
Giống như hôm nay vậy.
Lận Thành Duật nhất thời không thể đuổi tới đâu.

– Phó Nhược Ngôn tin tưởng.
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
Tác giả có chuyện muốn nói:
Tâm tư của Tiểu Phó thực sự rất sâu nặng.

Hắn là người bạn trai Khương Tiêu muốn hẹn hò nghiêm túc trong một thời gian, và vào khoảng thời gian ấy lão Lận thực sự không đấu lại hắn.
Nói sao đây nhỉ, mặc dù là CP chính thức nhưng y vẫn còn một đoạn đường rất dài nữa phải đi..


Bình luận

Truyện đang đọc