TRA CÔNG QUỲ XIN QUAY LẠI NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN PHÁT TÀI


CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

/.--.-.......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
Trong chuyến du lịch, Khương Tiêu đã làm rất nhiều việc mình muốn làm.
Chẳng hạn như đời trước Khương Tiêu lướt video ngắn thấy mẹ con nhà người ta mặc trang phục gia đình, vì vậy khi đến khu danh lam thắng cảnh, anh mua hai chiếc áo thun rộng mặc cùng Hạ Uyển Uyển rồi nhờ người qua đường chụp giúp một tấm.
"Đẹp lắm." Người qua đường kia còn rất thân thiện khen họ: "Tôi thấy chẳng giống mẹ con tí nào, giống hệt hai chị em luôn!"
Dỗ cho Hạ Uyển Uyển cười không ngớt.
Bọn họ đi tham quan một vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng, tới tối thì tìm một quán nhỏ ăn sủi cảo.
Nhìn ra từ cửa sổ quán ăn có thể thấy tòa cao ốc mới xây bên cạnh.
"Cao thật đấy..." Hạ Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn: "Ở trên đó chắc sợ lắm."
Khương Tiêu gắp một miếng thịt bò vào bát bà.
"Thế này chưa tính là cao mẹ ạ, về sau sẽ còn nhiều tòa cao tầng hơn nữa." Anh diễn tả: "Mẹ đừng sợ, thành phố lớn là vậy đó."
Hạ Uyển Uyển gật đầu với anh.

Chiều hôm sau, bọn họ tranh thủ thời gian đi lên tòa cao ốc kia.
Trên tầng cao nhất có đài ngắm cảnh và cả kính viễn vọng.

Ban đầu Hạ Uyển Uyển còn sợ nhưng con trai đã nắm lấy tay bà, dắt bà đi về phía trước.


Bà tựa lên cửa sổ lớn ngắm cảnh bên ngoài.
Mặc dù trông từ trên cao xuống có vẻ đáng sợ nhưng tầm nhìn từ đây lại rất rộng.

Bà nắm tay con trai, lần đầu nhìn tới một nơi xa như vậy, phong cảnh tuyệt đẹp, chiều tối còn ngắm được hoàng hôn nơi xa.

Sắc trời diễm lệ, đám mây như đang ở ngay trước mắt.
Tương lai thực sự vô cùng đáng chờ mong.
Du lịch về vẫn chưa có kết quả thi, Khương Tiêu lại đi thăm mấy người mình nhớ mong.
Quy mô kinh doanh của Trương Dương càng ngày càng lớn.

Anh ấy đã mở ba cửa hàng độc quyền tại thành phố, còn hai cửa hàng đang trong quá trình xây dựng, đồng thời cung cấp hàng hóa cho các cửa hàng khác.

Gần đây điện thoại di động, máy MP3 và các sản phẩm điện tử loại nhỏ khác dần được tiêu thụ rất tốt.

Anh ấy bận rộn suốt, lâu rồi Khương Tiêu chưa gặp được người.
Lần này anh đến tìm Trương Dương, đối phương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Tiêu đấy à em! Chắc là chưa có kết quả thi đâu nhỉ?"
Quả nhiên dạo này người nào gặp anh cũng hỏi chung một câu.
Khương Tiêu lắc đầu, đáp: "Còn mấy ngày nữa cơ ạ."
"Anh thấy chú phải là Trạng Nguyên!" Trương Dương vỗ vai anh, sau đó nhét đồ cho anh: "Muốn học Đại học thì phải chuẩn bị điện thoại máy tính, ở đây anh có nhiều lắm, em cầm hết đi! Yên tâm, anh đã nói rồi, anh sẽ phụ trách chi phí học Đại học của em! Cố gắng thi nhé!"
Anh ấy còn khoa tay múa chân với Khương Tiêu, nói: "Bao giờ em đỗ Trạng Nguyên, anh sẽ làm biểu ngữ để trong cửa hàng, giảm giá sản phẩm ba ngày liền! Tất cả mọi người sẽ chúc mừng với anh!"
Sự nghiệp thăng tiến, anh ấy phấn chấn lên hẳn.

Một người vốn rất gầy yếu giờ còn khỏe hơn cả Khương Tiêu, lúc anh ấy nhét bao lì xì cho, Khương Tiêu hoàn toàn không lay chuyển được.

Lẽ ra định ăn cùng nhau một bữa cơm, cuối cùng lại chạy trối chết.
Nhiệt tình quá, nhét đồ đến mức Khương Tiêu phát sợ.
Sau khi chạy ra, Khương Tiêu quyết định đi tìm chú Diệp.
Chú Diệp của anh không chạy xe vận tải điên đảo ngày đêm nữa, dành nhiều thời gian ở bên người nhà.


Bây giờ khí sắc của chú rất tốt, nói năng hồn hậu.
Căn hộ và cửa hàng mặt tiền đã được bàn giao từ nửa năm trước, cũng lục tục có người vào ở trong tiểu khu.

Chú Diệp của anh mua bốn cửa hàng mặt tiền, ngoại trừ cửa hàng lớn nhất để kinh doanh kia, chú cho thuê hai trong ba cửa hàng còn lại, cửa hàng chưa cho thuê cũng đang thương lượng.

Hiện giờ tiền thuê chưa cao, mới chỉ 800 tệ/cửa hàng, tuy nhiên ba cửa hàng cộng lại là được hơn hai nghìn tệ, nguồn thu cố định đủ cho nhà ba người tiêu dùng trong những năm tới đây, ít nhất thì chú Diệp rất hài lòng.
Lúc chú cho thuê, Khương Tiêu qua xem thử, đề xuất ý kiến đừng ký hợp đồng quá dài hạn.
Lý do rất đơn giản, chờ khu vực xung quanh được khai phá, giá nhà tăng lên thì đây không còn là câu chuyện tám trăm tệ nữa rồi.
Chú Diệp nghĩ đến cửa hàng nhà mình, quyết định mở một tiệm bán trái cây.
Trước kia chú là tài xế vận chuyển đồ khô, quen biết bên chuỗi cung ứng, hơn nữa đúng lúc có hai kho hàng, kho lớn hơn chú làm kho lạnh, thêm hai kho một lớn một nhỏ sau cửa hàng mặt tiền kia là đủ sức chứa.
Tiệm trái cây đã khai trương, lượng khách hiện tại chưa nhiều lắm, song chú Diệp của anh lại nói rằng rất lời rồi, dù ít hơn hồi còn làm tài xế xe vận tải nhưng đạt tới tầm 70, 80% đã là thành công vượt xa mong đợi.

Hiện giờ không phải bôn ba khắp nơi, cảm giác hạnh phúc mãnh liệt hơn trước kia nhiều.
Chờ khai phá xong khu vực bên đây, dòng người nhiều lên, doanh số của tiệm trái cây này của chú sẽ chẳng hề kém cạnh hồi đi lái xe.
"Nào nào nào, qua đây ăn cherry, ngọt lắm." Chú Diệp cho anh một vốc lớn: "Cháu cứ ăn thoải mái đi, để chú lấy thêm một túi, cháu mang về cho mẹ."
Xoài, dưa lưới, chuối, dưa hấu, nho tía...!chú Diệp đem hết những loại quả cao cấp nhất của tiệm mình ra cho anh ăn thử.

Khương Tiêu ăn đến no căng, tối về vẫn no ợ lên.
Anh cầm theo một phần trái cây sang cho Diệp Ảnh Ảnh.

Năm cấp ba cậu chàng học mỹ thuật, mặc dù học trong trường THPT số 1 với Khương Tiêu nhưng gia đình cậu chàng tìm lớp vẽ cho cậu bên ngoài nên khá ít khi gặp.
Thành tích thi năng khiếu của cậu chàng sớm đã được công bố, trúng tuyển vào một học viện mỹ thuật rất nổi tiếng trong nước, bây giờ chỉ chờ điểm môn văn hóa.

Tuy nhiên dựa vào kết quả các bài kiểm tra trước đây thì chắc là không có gì vấn đề lớn.
Lúc Khương Tiêu mang trái cây tới, cả gia đình Diệp Ảnh Ảnh đều đang ở nhà.
Khương Tiêu cũng quen cha mẹ Diệp.

Trước kia anh bày sạp ở chợ Xuân, chính cha Diệp đã hỗ trợ tìm sạp, chú ấy còn rất nhiệt tình nữa.
"Nếu không nhờ Tiểu Tiêu khuyên nó đi học mỹ thuật thì chắc chắn đứa nhỏ này chẳng đỗ nổi cả Đại học.


Nhà cô chú phải mời cháu một bữa mới được!"
Diệp Ảnh Ảnh trông cũng phấn chấn hơn rất nhiều.
Cuộc sống của người người xung quanh anh hình như đều trôi qua không tệ.
Trong bầu không khí tươi đẹp này, kết quả thi Đại học của Khương Tiêu được công bố.
Anh đã so đáp án trước, áng chừng được mức điểm rồi.

Thế nhưng khi có kết quả chính thức, Khương Tiêu vẫn hơi bất ngờ.
701.
Thời này ở Hậu Lâm chưa có tra điểm trực tuyến, ngày mai đến trường học nhận bảng điểm.

Khương Tiêu gọi điện thoại tra, đường dây nóng báo máy bận cả buổi sáng, đến chiều cuối cùng cũng kết nối được.

Anh xác nhận lại mấy lần, chắc chắn là 701.
Anh cúp máy, ngồi trên sô pha một lát rồi đi báo với Hạ Uyển Uyển.
Hạ Uyển Uyển sửng sốt khoảng ba phút, sau đó mừng quýnh lên.
Mượn lời hay ý đẹp của Trương Dương, anh quả thực là Trạng Nguyên, đứng đầu khối Xã hội toàn thành phố, đứng thứ ba khối Xã hội toàn tỉnh.

Hạng một hạng hai đều có điểm cộng, Khương Tiêu kém chút, là Thám Hoa cấp tỉnh.
Trường THPT số 1 Hậu Lâm đam mê dán biểu ngữ treo bảng vàng này hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho anh.

Khương Tiêu cầm bó hoa đỏ thẫm chụp một tấm ảnh cho trường, cười đến sắp đơ cả mặt.
Việc còn lại phải làm chỉ có điền nguyện vọng.
Khi ở bên Lâm Hạc Nguyên, Khương Tiêu nghĩ cho cậu nên dự định đến thủ đô học Đại học.

Bây giờ Lâm Hạc Nguyên đi rồi, nguyện vọng của anh lại quay về kế hoạch ban đầu.
Khương Tiêu khoanh tròn tên một trường học trên tờ tham khảo nhà trường cấp cho.
Đại học liên kết Hoa Nam.
Trong nước, mọi mặt ở trường Đại học này đều không kém cạnh trường ở thủ đô.

Trường tọa lạc tại thành phố Lệ Thị cách Liễu Giang chưa tới một tiếng đi xe, đi đường sắt cao tốc từ thành phố Thâm Thành chỉ mất ba mươi phút, vị trí địa lý cực kỳ vượt bậc, sức ảnh hưởng mạnh mẽ.

Khi ấy trong giới chính trị và kinh tế ở vùng Liễu Giang, Lệ Thị, Thâm Thành luôn tồn tại "Hiệp hội sinh viên Nam Liên", chuyên ngành kinh tế - quản lý đứng đầu cả nước, xuất hiện lớp lớp nhân tài.
Đời trước, Lận Thành Duật học chính tại khu này.


Hồi còn sống, ông cụ Lận không cho y ra nước ngoài mà chọn trường ở đây để y có thể vững gót trong nước, đủ thấy trường Đại học này xuất sắc thế nào.
Đời trước, khi sự nghiệp thành đạt, Khương Tiêu từng tới học lớp nâng cao nghiệp vụ ở đó.

Anh nghe không hiểu những lý thuyết ấy cho lắm, tuy nhiên mỗi lần nhìn những sinh viên đi ngang qua bên ngoài, anh luôn thầm hâm mộ.
Anh rất muốn học hành tử tế tại một trường Đại học.
Khương Tiêu đăng ký Quản trị kinh doanh - chuyên ngành nổi tiếng của Đại học liên kết Hoa Nam.

Với số điểm này, anh nhắm mắt cũng có thể trúng tuyển.

Đến tháng Tám, thư báo trúng tuyển được gửi về nhà qua đường bưu điện, anh mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thay vì chờ đến khai giảng thì anh chuẩn bị về thu dọn đồ đạc chuyển đi cùng mẹ luôn.
Anh và mẹ cũng không định bán căn nhà cũ, nghĩ cứ để đây, sau này sẽ về thăm lại.
Trước khi đi, anh photo một bản thư báo trúng tuyển và bảng điểm đến đốt trước mộ cha mình, hy vọng ông ở dưới suối vàng sẽ biết, biết rằng con trai ông đã không phụ sự kỳ vọng của ông, trở thành trụ cột gia đình.
Nhà Khương Tiêu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi, nhà Lận Thành Duật đối diện cũng đang thu dọn.
Khương Tiêu đã không ở đây thì hiển nhiên y cũng không có lý do ở lại.

Trong nhà họ chẳng có thứ gì đáng giá mang theo, nhiều đồ nhất phải kể đến phòng bếp.

Về sau Lận Thành Duật còn mua thêm vài quầy đựng đủ loại dụng cụ.
Y dọn dẹp phòng nhưng vẫn cầm theo một tấm ảnh trên tay, không nỡ cất vào túi vì sợ bị đè hỏng.
Đó là ảnh chụp tốt nghiệp của lớp cấp ba, khi Lận Thành Duật nhận được ảnh, y còn đóng khung nó.
Y và Khương Tiêu cao nhất nên đứng chính giữa hàng cuối cùng.

Khương Tiêu đứng cạnh y, họ mặc đồng phục giống nhau, Khương Tiêu cười với máy ảnh, để lộ răng nanh rất đáng yêu.
Y đồng hành cùng Khương Tiêu suốt ba năm cấp ba, nghĩ đến đây thôi là đã thấy vui vẻ.

Bây giờ ngắm ảnh lại vẫn không ngăn được nụ cười, nhấc tay cẩn thận chạm nhẹ vào.
Nếu không có gì ngoài ý muốn thì y và Khương Tiêu còn có thể học chung trường Đại học.
Hy vọng sau này mình sẽ tiếp tục được ở bên anh ấy, hai người không tỏ ra như người dưng, y chỉ mong có thế.
Khương Tiêu và mẹ xách hai va li lớn lên tàu hỏa.
Lúc rời đi luôn phải điều chỉnh lối sống, vứt bớt những đồ dùng sinh hoạt không cần thiết, vì vậy hai người cố gắng chỉ mang theo ít thứ thiết yếu.
Cuộc sống sinh hoạt thời niên thiếu của anh đời này cứ vậy được đặt một dấu chấm kết.
Anh nỗ lực học tập, tích cực kiếm tiền, cứu mẹ mình về, gặp người mình thích, thay đổi quỹ đạo cuộc sống của người bên cạnh mình, bù đắp rất nhiều điều tiếc nuối.
Xem như được như ý..


Bình luận

Truyện đang đọc