TRA CÔNG QUỲ XIN QUAY LẠI NHƯNG TÔI CHỈ MUỐN PHÁT TÀI

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

–..-.. -….-.-...- -….- –.-..- — -….- -. –...- -….- -.- …... -. …. -….- -.–. -.

Nếu nói cụm từ nào Lận Thành Duật kiêng dè động đến nhất thì đó chính là “bạn trai cũ”.

—— Cụ thể hơn là bạn trai cũ của Khương Tiêu.

Hiện giờ đỡ hơn hẳn rồi. Thời gian y quằn quại vì ghen tị đã qua. Nếu có được Khương Tiêu của hiện tại và tương lai thì đừng nên nhớ những điều ấy, tránh tăng thêm muộn phiền.

Kể từ khi chia tay Khương Tiêu và qua đợt hỏa hoạn, Phó Nhược Ngôn đã thay đổi rất nhiều. Hắn không còn cố chấp như trước nữa. Lúc nhận thấy khuynh hướng của Khương Tiêu dần rõ rệt, ở một mức độ nào đó, hắn cũng được coi như biết khó mà lui.

Giờ đây, Lận Thành Duật ít thấy hắn ở chỗ Khương Tiêu hơn. Dĩ nhiên y cũng thầm hiểu rằng lỡ có thêm biến số, mình lại làm sai gì là người này sẽ tiếp tục xuất hiện bên cạnh Khương Tiêu và cướp anh đi bất cứ lúc nào.

Y sẽ không để khả năng này xảy ra.

Cứ vậy, Phó Nhược Ngôn không còn là mối đe dọa lớn với Lận Thành Duật.

Chẳng qua vẫn có một người không giống Phó Nhược Ngôn. Khương Tiêu chủ động chia tay với Phó Nhược Ngôn nên anh khó yêu lại lần nữa. Dẫu vậy, Khương Tiêu từng có một mối tình chia tay không mấy tình nguyện, thậm chí được coi như một loại tiếc nuối.

Lâm Hạc Nguyên.

Nhắc đến giai đoạn cấp ba của Khương Tiêu, mãi mãi không thể tránh khỏi người này.

Lận Thành Duật vốn tưởng đó đã là chuyện quá khứ, dù sao cũng qua nhiều năm rồi. Y cho rằng Lâm Hạc Nguyên sẽ ở lại nước ngoài cả đời.

Ấy vậy mà, đối phương đột ngột quay về vào đúng thời khắc then chốt.

Khương Tiêu biết tin từ vòng tròn bạn bè. Do mấy năm trước liên hệ Diệp Ảnh Ảnh nên anh tiếp xúc cả với mấy bạn học quen thân hồi cấp ba. Tuy nhiên, ngoài Diệp Ảnh Ảnh, anh hiếm khi tán gẫu cùng những người khác.

Lâm Hạc Nguyên cũng là nhân vật làm mưa làm gió vào giai đoạn cấp ba. Từ ngày anh ấy ra nước ngoài, các tin tức liên quan đã thưa thớt hẳn. Vật lý là thứ người bình thường không hiểu và cũng không phải nội dung số đông quan tâm đến. Do đó, khi tài năng vượt bậc của Lâm Hạc Nguyên dần nổi lên ở Đại học nước ngoài, báo chí trong nước không đưa tin gì. Thỉnh thoảng các bạn nhắc tới, hầu hết bọn họ đều không rõ tình hình của anh ấy hiện nay.

Đến tận bây giờ, tin tức tầm cỡ xuất hiện, mọi người muốn lơ đi cũng khó. Lâm Hạc Nguyên nổi tiếng sẵn tại trường cấp ba vì đạt giải thưởng lớn trong kỳ thi Olympic Vật lý. Vẫn chưa có học sinh nào khác của Trường THPT số 1 Hậu Lâm tái lập được thành tích ấy.

Vậy nhưng thành tích của Lâm Hạc Nguyên chưa dừng ở đây. Thành tựu nghiên cứu của anh ấy đã đạt được một giải thưởng nổi bật khác trong giới Vật lý. Anh ấy vẫn trẻ trung và xuất sắc. Hơn nữa, đi kèm tin tức về giải thưởng là tin Lâm Hạc Nguyên về nước.

Nghe nói sau khi đạt giải, anh nhận lời mời của quốc gia, chuẩn bị đảm nhiệm vị trí giáo sư của một Viện Cao học trong nước. Có thể nói, anh ấy chính là một trong số những giáo sư trẻ nhất của ngành này.

Tuy vậy, giảng dạy không phải công việc chính của Lâm Hạc Nguyên. Dựa trên giải thưởng và thành tựu nghiên cứu, nghe nói còn có mấy dự án nghiên cứu cấp quốc gia với kinh phí hơn trăm triệu mời anh ấy gia nhập. Quả đúng là áo gấm về làng.

Thành tựu của anh ấy khiến người ta phải ghé mắt mà nhìn. Lâm Hạc Nguyên lại trẻ trung nữa. Tin tức bạn bè cung cấp hơi rối, cũng có những ý kiến ​​khác nhau về việc anh ấy về nước, chắc chưa quyết định.

Giây phút Khương Tiêu thấy tin này từ chỗ bạn bè, anh đã sững sờ một lúc. Cảm giác đột ngột bắt gặp cái tên ấy, biết tin người ấy trở về hơi ảo diệu.

Là Lâm Hạc Nguyên đó.

Lận Thành Duật đang ở cạnh anh. Thấy dáng vẻ ngơ ngác của anh, y thuận miệng hỏi một câu. Đáp án nhận được lại khiến y sửng sốt.

“… Đã qua lâu vậy.” Khương Tiêu nói tiếp như đang lẩm bẩm: “Không chừng cậu ấy quên luôn tôi rồi.”

Hồi ấy, anh không trao đổi thông tin liên lạc với Lâm Hạc Nguyên. Xa cách trùng dương, lại bị người lớn ngăn cản, thời đó liên lạc cũng bất tiện nên chia tay xong là cắt đứt liên hệ hẳn.

Nhiều năm không gặp, quỹ đạo cuộc đời của mọi người đã không còn giao thoa. Suy cho cùng, tình yêu hồi cấp ba thật yếu ớt, đôi bên đều chưa đủ chín chắn. Giờ về nước, chưa chắc người ta đã nhớ được niềm tiếc nuối này.

Chẳng qua, sự thật cho thấy, trưa ngày thấy tin ở tài khoản mạng xã hội của bạn bè, Khương Tiêu nhận được một lời mời kết bạn, sau đó là một cuộc gọi.

Một số điện thoại lạ. Bình thường Khương Tiêu sẽ không nhận. Song, anh đã thấy lời mời kết bạn đến từ chính Lâm Hạc Nguyên.

Hình như anh đoán được chủ của số điện thoại này là ai rồi.

Khương Tiêu nhìn chằm chằm điện thoại một lát, cuối cùng vẫn nghe. Từ điện thoại, anh nghe được một giọng nói đã rất lâu mình chưa nghe thấy.

“Niên Niên?”

Lâm Hạc Nguyên cất lời.

“Mình là Lâm Hạc Nguyên.”

Ngón tay Khương Tiêu khẽ động. Anh hé miệng thở hắt ra, đáp lại “Ừ”, thể hiện mình biết rồi. Dẫu vậy, anh vẫn khó nói thành lời.

“Hôm nay mình tới Liễu Giang, có thể cùng ăn một bữa không?” Lâm Hạc Nguyên nói: “Mình mời cậu. Đã lâu không gặp, Niên Niên.”

Khương Tiêu đáp “Được” một cách hơi máy móc. Đúng là đã lâu không gặp. Anh không có lý do để từ chối.

Và rồi, anh nghe người ở đầu dây bên kia cười một tiếng.

“Bất ngờ lắm sao?” Lâm Hạc Nguyên hỏi anh.

Khương Tiêu ngẫm nghĩ, trả lời thật lòng: “Hơi hơi.”

“Chúng mình gặp rồi nói tiếp.” Lâm Hạc Nguyên nói: “Mình rất nhớ cậu, muốn gặp cậu.”

Suốt cuộc gọi, Khương Tiêu chỉ nói được vài từ. Lâm Hạc Nguyên cũng không nhiều lời, chủ yếu do rất nhiều điều không tiện nói qua điện thoại, phải gặp mặt mới có cảm giác chân thực.

Cúp máy, Khương Tiêu ngồi thẫn thờ tại chỗ một lát, sau đó mở điện thoại đồng ý kết bạn.

Lâm Hạc Nguyên gửi định vị của nhà hàng cho anh, kèm theo một câu “Mong chờ gặp mặt”.

Vì thế, cả chiều hôm ấy, Khương Tiêu cứ hơi lơ đễnh.

Thời cấp ba là kỷ niệm đẹp đẽ với anh, và Lâm Hạc Nguyên chính là ngôi sao sáng đẹp nhất. Đối phương cho Khương Tiêu tình cảm thuở ban sơ, một mối tình đầu trong sáng không pha lẫn chút tạp chất nào. Bây giờ nhớ lại vẫn thấy rất tốt đẹp.

Chỉ là chia tay không đẹp lắm.

Giờ gặp lại nhau ở tuổi này, Khương Tiêu không biết đối phương muốn làm gì. Anh hơi lo lắng, trong tâm trí cứ xuất hiện đôi ba ý nghĩ lộn xộn.

Không hiểu sao anh luôn nghĩ đến Lận Thành Duật.

Buổi chiều tan làm, Lận Thành Duật tới đón anh như thường lệ. Hai người thường xuyên dùng bữa với nhau. Tuy nhiên, hôm nay y không đón được người ta.

“… Tôi có hẹn với người khác rồi.” Lúc nói ra, Khương Tiêu hơi thiếu tự tin. Chính anh cũng không biết mình đang chột dạ vì điều gì: “Ngại quá, lẽ ra tôi phải nói trước với cậu.”

Cả chiều nay, hồn vía anh như trên mây, chưa kịp nghĩ đến vấn đề khác.

“Chuyện công việc sao?” Lận Thành Duật hỏi anh: “Tối nay em qua đón anh về nhé?”

Khương Tiêu lắc đầu, đáp: “Lâm Hạc Nguyên về, tôi… tôi đi gặp cậu ấy.”

Nụ cười của Lận Thành Duật thoáng cứng lại.

Y biết Lâm Hạc Nguyên đã trở về, chỉ không ngờ người này đến nhanh vậy.

Quả nhiên, người tới không có ý tốt mà.

Khương Tiêu nhớ tình bạn cũ. Dù chỉ là một người bạn thân thì hễ rảnh rỗi anh vẫn sẽ tranh thủ đi gặp họ, huống hồ người ấy còn là Lâm Hạc Nguyên.

Vào khoảnh khắc ấy, vô vàn nghĩ suy xuất hiện trong đầu Lận Thành Duật. Dĩ nhiên, y nào muốn để Khương Tiêu đi, nhưng y đâu có tư cách ngăn cản? Dù cho bây giờ gần gũi rồi thì y cũng chưa phải người yêu của Khương Tiêu.

Dẫu tự an ủi bản thân cách mấy thì việc Lâm Hạc Nguyên trở về vẫn đem đến mối đe dọa rất lớn cho y.

Lận Thành Duật không cản được anh, cũng không nói ra suy nghĩ của mình. Vì vậy, tối hôm đó, Khương Tiêu đi gặp Lâm Hạc Nguyên. Đã qua lâu vậy mà người này vẫn nhớ rõ sở thích của anh. Nhà hàng anh ấy chọn là nơi Khương Tiêu thường tới, anh đã quen thạo.

Khương Tiêu cho rằng mình tới sớm, nào ngờ đối phương còn tới sớm hơn.

Vừa bước vào, anh đã thấy người kia ngồi cạnh cửa sổ trong phòng nhỏ.

Đúng là đã lâu không gặp.

Anh sửng sốt tại chỗ mất một lát.

Gương mặt Lâm Hạc Nguyên không khác mấy hồi cấp ba. Nếu nhất thiết phải chỉ ra điểm khác biệt thì đường nét đã nảy nở, trở nên sắc sảo và trưởng thành hơn.

Anh ấy vẫn rất đẹp, đặc biệt vào lúc ngước lên nhìn Khương Tiêu. Đôi mắt vẫn như xưa, tựa đong đầy cả hồ nước.

Lâm Hạc Nguyên trong trí nhớ của Khương Tiêu luôn mặc đồng phục, dáng vẻ cực kỳ gọn gàng tươm tất. Lúc này đây, anh ấy khoác trên mình một chiếc áo xám hơi trang trọng. Trên bàn có chiếc đèn. Dưới ánh đèn, anh ấy vẫn mang dáng vẻ năm xưa.

Khương Tiêu như chợt sa vào hồi ức, nhất thời không biết nói sao.

Không chỉ Khương Tiêu quan sát Lâm Hạc Nguyên, Lâm Hạc Nguyên cũng đang quan sát anh. Đường nhìn của anh ấy luôn dừng tại Khương Tiêu, chưa từng dời đi.

Gương mặt Khương Tiêu đã bớt chút bầu bĩnh trẻ thơ hồi cấp ba, đôi mắt vẫn rất to tròn. Hôm nay Liễu Giang nổi gió lớn, tóc của đối phương bị gió thổi hơi rối, vài sợi rủ xuống bên má, trông thật ngoan ngoãn.

Khương Tiêu quan sát rất chăm chú. Đôi mắt chớp chớp, sau đó nở nụ cười tươi trên môi, để lộ chiếc răng khểnh nhòn nhọn, thật khiến người ta thích.

Với Lâm Hạc Nguyên, thực ra không tính là lâu lắm rồi chưa gặp Khương Tiêu. Ở nước ngoài, anh ấy từng xem khá nhiều tin tức về Khương Tiêu. Anh là nhà sáng lập của Vô Hạn, người trẻ gây dựng sự nghiệp có tiếng trong nước. Tuy nhiên, cảm giác nhìn qua video mãi mãi không bằng tận mắt thấy người này đứng trước mặt mình.

Khương Tiêu còn chưa ngồi xuống phía đối diện, Lâm Hạc Nguyên đã qua chỗ anh trước. Anh ấy không kìm lòng được, dang tay ôm lấy Khương Tiêu.

“Niên Niên ơi.” Anh ấy nói: “Mình nhớ cậu lắm.”

Phản ứng đầu tiên của Khương Tiêu là hoảng sợ. Anh không quen mấy với cái ôm của đối phương.

Nhưng ôm hữu nghị thì vẫn được. Chỉ lát sau, Khương Tiêu lùi một bước, chủ động buông lỏng tay.

Lâm Hạc Nguyên không nói gì nữa.

Hai người ngồi xuống đối diện nhau. Cảm xúc của Khương Tiêu đã ổn định. Gặp được người ta rồi, dường như anh cũng hoàn thành nguyện vọng nào đó, không còn căng thẳng nữa.

“Hôm nay mình mới biết tin cậu về nước. Mình hơi bị bất ngờ.” Khương Tiêu cất lời: “Sao cậu lại muốn tới tìm mình vậy?”

Lâm Hạc Nguyên nhìn qua anh: “Mình về vốn là để tìm cậu.”

Anh ấy không định vòng vo.

Tay cầm đũa của Khương Tiêu thoáng khựng lại.

“Thực ra trước đây mình cũng từng về.” Lâm Hạc Nguyên nói tiếp: “Khi đã có chút năng lực đối đầu với gia đình, mình về xem tình hình bên cậu, chắc là hồi cậu mới tốt nghiệp Đại học. Mình tới trễ, thật đáng tiếc, lúc ấy cậu đang ở bên người khác.”

Đấy hẳn là Phó Nhược Ngôn.

“Vì vậy mình không quấy rầy cậu.” Lâm Hạc Nguyên nói: “Mình cho rằng bản thân không còn cơ hội.”

Hồi đó, bản thân anh ấy chưa tạo ra thành tích nào quá bắt mắt, chưa đủ tiềm lực tài chính cạnh tranh với người ta. Kể từ đây, Lâm Hạc Nguyên vùi đầu vào nghiên cứu gần như bế quan, muốn trở nên thực sự nổi bật. Khi sự nghiệp cuối cùng cũng có bước đột phá và gia đình không đủ sức bó buộc anh ấy nữa thì trong nước có người liên hệ Lâm Hạc Nguyên, tung ra cành ôliu.

Đối với Lâm Hạc Nguyên mà nói, về nước cũng được mà ở lại nước ngoài cũng chẳng sao. Thế nhưng lúc dồn hết can đảm đi hỏi thăm tin tức cá nhân của Khương Tiêu, anh ấy đã phát hiện sự thật rằng Khương Tiêu chia tay rồi, hiện vẫn đang độc thân.

Bởi vì nguyên nhân này, Lâm Hạc Nguyên tức tốc trở về.

“Niên Niên à, mình luôn nhớ đến cậu, chưa bao giờ quên.” Khương Tiêu nghe Lâm Hạc Nguyên nói những lời tiếp theo. Anh ấy nhìn anh chăm chú không rời: “Năm tháng cấp ba ngây ngô quá, cứ cho rằng thích nhau thôi là được. Xin lỗi vì không thể bảo vệ cậu thật tốt, nhưng mình chưa từng muốn chia tay.”

Bình luận

Truyện đang đọc