TRĂM NHỚ NGÀN THƯƠNG


Bùi Minh Luân dù chưa biết chuyện xảy ra nhưng hắn tự hiểu được lỗi lớn nhất là nằm ở đâu? Vết thương cũng khá nặng đồng nghĩa là lực đánh không tồi.
" Có chuyện gì sao? " hắn lên tiếng hỏi han cô ta.
" Anh ta đánh em " cô ta ôm hắn làm nũng.
Anh ta? Không phải là Đông Phương Hoàng Thiên hay sao? Nhưng vì điều gì?
" Lý do " hắn nghi ngờ nhìn cô ta.
" Là em đánh con nhỏ mù đó " lời nói cô ta chứa bao nhiêu sự tức giận, ánh mắt hiện lên cơn phẫn nộ.
Mù? Liên Chi? Là Tỉnh Ngọc Nhiên đánh Liên Chi.
Đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi rõ rệt, nghe Liên Chi bị thương thì lòng hắn chợt lo lắng cho cô, vết thương có nặng không? Có đau lắm không? Khuôn mặt Bùi Minh Luân trở nên lạnh lùng.
" Tại sao lại đánh cô ấy hả? " hắn đẩy cô ta khỏi người mình, lớn giọng quát.
" Là....!là tại anh nói nên em tò mò xem thử, nhưng cô ta mắng em trước mà " hắn nổi giận khiến cô ta có chút e dè, miệng lấp bấp nói.
Thái độ của hắn làm cho Tỉnh Ngọc Nhiên không khỏi bất ngờ, cô ta đánh Liên Chi thì có gì liên quan đến hắn chứ, tại sao hắn lại nổi giận lên thế.
" Cút, từ nay trở đi cô không được đến đây nữa, nếu cô còn dám bén mạng tới Bùi thị thì tôi sẽ không nương tay đâu " hắn lạnh lùng đuổi cô ta đi.

" Vì sao? Anh vì cô ta mà đuổi em, có phải anh thích cô ta không? Nói đi " Ngọc Nhiên quay qua nhìn hắn hỏi, vì cái gì mà Liên Chi lại được tất cả mọi người bênh vực ngay cả hắn cũng thế.
" Đúng, trợ lý Du, tống cổ cô ta ra ngoài cho tôi " hắn nhìn thẳng vào mắt cô ta nói, Minh Luân gọi trợ lí Du đến.
" Vâng chủ tịch.

Mời Tỉnh tiểu thư "
" Tôi nói cho anh biết, tôi không bao giờ để yên cho cô ta đâu, các người cứ chống mắt lên mà xem " cô ta hậm hực bỏ đi.
Tỉnh Ngọc Nhiên không ngờ rằng mình lại có ngày hôm nay, cô ta càng căm hận Liên Chi, chỉ là một đứa mù tại sao lại được tất cả mọi người che chở.

Anh và Hoàng Yến thì cô ta không nói tới, bây giờ lại đến Bùi Minh Luân, vì sao chứ?
Khi Ngọc Nhiên đi hắn ngồi dựa lưng vào ghế trầm ngâm suy nghĩ, đều tại hắn khiến cô bị thương như thế nếu đã biết vậy thì hắn sẽ không nói với cô ta.
Hắn lấy điện thoại ra tìm số của cô sau đó nhấn gọi, Diệp Liên Chi đang nghe nhạc thì điện thoại cô reo lên, cô mò mò tìm điện thoại sau đó lướt nghe.
" Ai vậy? " cô thấy đầu dây bên kia cứ im lặng nên đã cất giọng hỏi trước, cô có chút nghi ngờ vì nếu là Quỳnh Ly thì chị ấy sẽ là người nói trước.
" Là tôi " Bùi Minh Luân lúc này mới trả lời.
Liên Chi nghe giọng nói này quen lắm vì cô không thấy được nên Liên Chi dùng cách ghi nhớ tiếng nói để nhận dạng.
" Anh là....!người ở TTTM " cô ngập ngừng nói.
" Phải, nghe nói em bị thương đã đỡ chưa? " hắn có chút vui khi cô còn nhớ ra hắn.
" Sao anh biết tôi bị thương, với lại sao biết số tôi mà gọi "
Bùi Minh Luân cho người điều tra về cô những việc đó không khó đối với hắn, còn cô thì bất ngờ chỉ gặp một lần vả lại cô và hắn đâu có thân nhau, vậy tại sao hắn lại tỏ ra quan tâm cô vậy nhỉ?
" Điều tra về em những việc đó đâu khó với tôi "
" Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi không sao, vậy nhé tôi có việc rồi " cô không muốn vòng vo với hắn nhiều.
" Được "
Bùi Minh Luân cúp máy, hắn nhìn màn hình điện thoại mỉm cười nhẹ, không ngờ là giọng cô lại ngọt đến thế.

Hoàng Thiên bên ngoài nghe cô nói chuyện nhưng không biết là nói với ai, lòng tò mò của anh trổi dậy, anh nhanh chân đi tới ngồi xuống cạnh cô, thuận tay ôm cô vào lòng.
" Bảo bối em vừa nói chuyện với ai? " anh ôn nhu hỏi.
" Là người mà em va phải ở TTTM hôm trước, em không biết vì sao hắn ta lại có số em " cô cũng thành thật mà khai ra.
Bùi Minh Luân? Nhắc tới đây thì cái tên hắn xuất hiện ngay trong đầu anh.
Khuôn mặt anh trở nên khó chịu, cái tên này gọi cho bảo bối của anh làm gì chứ, bộ hắn ta không có việc gì làm hay sao vậy?
" Sau này không được nói chuyện với hắn biết không? " anh cầm lấy điện thoại cô cho số hắn ta vào danh sách đen ngay.
" Em biết rồi " cô cười cười, dụi đầu vào ngực anh.
" Bảo bối, ngoan "
Tay anh nâng cằm cô lên, nhấm thẳng vào môi cô mà hôn xuống, anh m/út mát đôi môi anh đào của cô, Liên Chi có chút kinh nghiệm liền đáp trả lại anh, chiếc lưỡi tinh nghịch từ từ đưa vào khoan miệng cô thăm dò, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau không rời.
Chỉ hôn thôi đâu đủ, bàn tay hư hỏng của anh lần mò vào trong váy cô tìm kím cặp đào căng tròn kia mà xoa n/ắn, cô mặc váy nên rất dễ tạo cơ hội cho anh.
" Thiên, đừng mà, đang ở công ty " cô ngại ngùng giữ tay anh lại.
" Không sao, chẳng ai dám vào đây cả " giọng anh khàn đục vang lên.
Anh cởi váy và áo ngực cô ra, anh ngắm nhìn cặp ng/ực to tròn ngay trước mắt mình, nhũ h/oa hồng hào của cô khiến anh không kìm lòng được mà đưa miệng ngậm lấy, Liên Chi rùng mình một cái.
" Bảo bối, sau này ở cạnh anh không cần phải mặc áo lót, mắc công anh phải cởi ra "
" Anh....!anh sao lại nói ra những lời vô sỉ như vậy chứ " cô đỏ mặt, tên bi/ến thái này bộ anh không biết xấu hổ hay sao.
Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt đỏ như trái gấc của cô, thật đáng yêu.


Hoàng Thiên mê mẫn với cặp đào của cô, nếu đã biết trước sờ thích như vậy thì anh đã đè cô ra mà làm lâu rồi.
" Thiên, ngừng đi anh " cô đưa tay đẩy đầu anh ra.
" Chưa đủ "
Bao nhiêu đó làm sao thỏa mãn anh, Hoàng Thiên đã cố gắng lắm mới không ăn sạch cô, nhưng anh vẫn chưa muốn tha cho cô.
Liên Chi không thể nào ngăn cản được anh, cô đành để cho anh làm.

Hoàng Thiên đưa mặt vào khe ng/ực cô hít hà mùi hương, hương thơm nhè nhẹ khiến anh dễ chịu vô cùng.
Trợ lý Khang có việc phải gặp anh, nhưng gõ cửa mãi không thấy anh trả lời, hắn chợt nhớ ra hôm nay có cô đến, chắc là anh đang bận.

Nghĩ vậy hắn liền rút tay lại, trở về bàn làm việc của mình, không nên phá chuyện tốt của anh thì hơn, nếu không thì kết quả chẳng thể nào lường trước được.


Bình luận

Truyện đang đọc