TRĂM NHỚ NGÀN THƯƠNG


Hoàng Thiên mang tâm trạng bực bội đi vào bếp, anh cố gắng làm nấu ăn cho xong rồi mới xử lý cô sau, vì dám nói chuyện với người đàn ông khác.

Anh thật chẳng ngờ tới là hắn ta lại có mặt tại Pari, càng không biết là Minh Luân ở nhà hàng đó trước nếu anh biết trước thì có cho tiền anh cũng chẳng bước chân vào.

" Ăn đi, xong anh sẽ xử em sau " anh gắp thức ăn cho cô, còn ra giọng hù dọa cô.

" Em làm gì chứ? " khuôn mặt ngây ngô của cô hiện ra, nhưng trong lòng cô thì lại khác, cô biết anh nói về vấn đề gì, anh thù dai vậy sao?
" Em chắc chưa "
" Chắc mà "
Hoàng Thiên im lặng, trong bàn ăn anh không muốn nói nhiều với cô, đôi khi lại mất vui.

Anh thay đồ xong thì leo lên giường ôm vật nhỏ vào lòng, anh chỉ muốn chiếm cô làm của riêng mình, Hoàng Thiên không thích cô tiếp xúc thân mật với ai khác kể cả nam lẫn nữ.

" Bảo bối, em không được tiếp xúc với hắn ta, loại người đó không tốt chút nào " anh vừa nói vừa vuốt tóc cô.

" Làm sao em tránh được chứ, hắn thấy em trước kia mà, còn nữa sao anh biết người ta không tốt " anh hay ghen nên cô cũng muốn chọc anh đôi chút cho vui.

" Anh nói không tốt là không tốt, em đừng cãi anh " anh hắng giọng nói.

" Thiên, anh ghen à " cô cười cười đáp lại anh.

Ghen sao? Đúng là anh ghen đấy.


Có người đàn ông nào khi thấy người yêu mình đi nói chuyện với người con trai khác mà không ghen đâu chứ, anh cũng đâu ngoại lệ, nhưng anh ghen ngầm làm sao cô biết được.

" Làm gì có "
" Không có sao? Vậy lần sao hắn có mời em đi ăn thì em đống ý nhé "
Liên Chi cười thầm, đã ghen rõ ra mặt vậy rồi vẫn không chịu thừa nhận à, cô đã bên anh mấy tháng trời làm sao không hiểu cho được.

" Em dám " anh nghiến răng nghiến lợi đáp, tay siết chặt eo cô.

Cô giả vờ đau mà la a lên một tiếng, anh thấy vậy liền nới lỏng vòng tay mình ra, anh vội cúi xuống lo lắng hỏi cô.

" Anh xin lỗi, em có đau không? "
" Đau, rất đau " cô mếu máo nói.

" Anh xin lỗi bảo bối, là anh ghen nên anh mới phản ứng mạnh như vậy, em cũng biết anh yêu em cỡ nào mà "
Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận rồi, Liên Chi nghe vậy thì khuôn mặt liền tươi tắn trở lại, anh bây giờ mới biết là mình bị lừa, cô gái này càng ngày càng lớn gan rồi.

" Diệp Liên Chi, em dám lừa anh " anh tức giận gọi lớn tên cô.

" Em đâu có "
" Được rồi, nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta về lại thành phố sớm "
" Vâng ạ "
Ở đây đã xong công việc nên anh đưa cô về lại thành phố Bắc Nam sớm hơn dự tính ban đầu, anh định cho cô ở lại đây thêm vài ngày nữa nhưng thấy cô không hợp thời tiết của Pari lắm, lần sau có dịp sẽ lại đưa cô đến.

Chập tối anh và cô ngồi phòng khách xem chút tin tức, Liên Chi không thấy nhưng cô vẫn nghe được, nên cô cũng tham gia góp vui với anh.

* Reng!.

reng!.

reng *
Điện thoại anh vang lên, Hoàng Thiên không cần nhìn cũng biết là ai, đứa em gái này của anh định phá đám anh tới chừng nào nữa đây.

" Ai gọi vậy anh " cô cất giọng hỏi.

" Là Hoàng Yến, em nghe đi "
Anh bất máy sau đó đưa điện thoại cho cô nói chuyện, Liên Chi nghe Hoàng Yến gọi đến thì vui mừng liền nhận lấy, tiện thể cô hỏi thăm tiểu Sa nhà cô thế nào nữa.

" Hoàng Yến là chị đây " cô lên tiếng nói trước.


" Chị dâu khi nào chị về, em ở nhà sắp buồn chết rồi " Hoàng Yến nghe tiếng cô thì bắt đầu than thở.

" Ngày mai chị về, nhưng mà chị chưa mua quà cho em gì cả, để sau này chị bù cho nhé " cô không thấy nên chẳng biết lựa gì cho Hoàng Yến, với lại anh là con trai không rành những việc này, thôi cứ nợ Hoàng Yến một lần vậy.

" Không sao, em cũng chẳng thiếu gì cả "
" Tiểu Sa thế nào? Nó có làm phiền em không? "
" Tiểu Sa rất ngoan, chị đừng lo "
Hoàng Yến là một người thích chó, vả lại tiểu Sa vừa đáng yêu vừa nghe lời như vậy, làm sao mà phiền cô được chứ.

Cô chưa về đây bao lâu đã thân với tiểu Sa như thế là quá tốt còn gì.

" Vậy à, thôi nhé, em nghỉ ngơi đi, mai chúng ta gặp "
" Được ạ "
Liên Chi đưa điện thoại trả lại cho anh, biết được tiểu Sa ngoan ngoãn là cô đã yên lòng lắm rồi, cô chỉ sợ tiểu Sa bỏ ăn thôi.

" Bảo bối, em không thương anh nữa, em lo cho tiểu Sa hơn anh " anh nhấc bổng cô lên đùi mình ngồi, cả khuôn mặt anh dán vào cổ cô.

" Đâu có, em chỉ hỏi tiểu Sa ngoan hay không thôi mà " cô đưa tay lên xoa đầu anh.

Hoàng Thiên để cho cô thoải mái sờ đầu mình, thú thật anh rất thích làm nũng với cô, cảm giác được cô ôm, được cô dỗ dành thì không còn gì sánh bằng nữa.

" Em yêu anh không? Hửm " anh ôn nhu hỏi.

" Yêu!.

yêu mà " cô bó tay trước câu hỏi đó của anh.


Anh ôm cô chặt vào lòng mình, người phụ nữ này là ai? Mà tại sao anh lại yêu cô nhiều đến thế? Anh gần như đặt cả tâm trí của mình vào cô, có lẻ ông trời đã định sẵn anh phải bại dưới tay một cô gái nhỏ như cô.

________
Ở một căn phòng khác, Tỉnh Ngọc Nhiên mặc chiếc váy hai dây mỏng xuyên thấu cơ thể mình, cô ta bước ra khỏi nhà tắm, đôi chân thon dài từ từ tiến lại gần Võ Tấn Bình.

Ông ta nhìn Ngọc Nhiên từ trên xuống dưới, Võ Tấn Bình trong lòng đã nóng lên, ông ta vội kéo tay Ngọc Nhiên nằm xuống giường, thân hình mập mạp của mình đè lên người cô ta.

" Anh gấp gì chứ, từ từ đã " tay cô ta sờ nhẹ lên ngực ông ta, giọng nói õng ẹo vang lên.

" Anh đã chịu hết nổi rồi, phục vụ anh sẽ có thưởng cho em "
" Anh nhớ nói đó "
Và rồi chuyện gì đến cũng đến, hai thân hình trần tru/ồng nằm lăn lộn trên chiếc giường rộng lớn, trong phòng cũng phát ra âm thanh rê/n rỉ đều đều, Ngọc Nhiên đã lâu chưa ân ái nên cô ta rất hăng say làm việc.

" Anh nữa đi, đừng nói mới đó đã mệt rồi nha "
" Ham m/uốn của em cũng nhiều quá đó, nhưng anh đây rất hài lòng "
" Đêm nay còn dài mà anh "
" Được, được "
Võ Tấn Bình tiếp tục đè cô ta ra làm tiếp, ông ta rất thích kiểu người phụ nữ d** đ*** như Tỉnh Ngọc Nhiên đây, ông ta cũng đã lâu chưa ăn thịt tươi ngon như vậy, hôm nay nhất định sẽ không tha cho cô ta.




Bình luận

Truyện đang đọc