TRĂM NHỚ NGÀN THƯƠNG


Thêm tháng thứ 2 nữa qua đi, cuộc sống hai người cứ thế mà trải qua những ngày tháng bình yên.

Cô và anh mãi đắm chìm trong sự hạnh phúc mà cả hai đang có.

Và hôm nay cũng chính là ngày mà mẹ anh từ Mỹ trở về, Hoàng Yến từ sớm đã đi khỏi nhà để đến sân bay đón mẹ mình, còn Hoàng Thiên thì chẳng quan tâm tới, anh vẫn như mọi ngày làm bữa sáng cho cô.

" Bảo bối ăn sáng nào " anh từ bếp nói vọng ra phòng khách.

" Vâng "
Liên Chi tắt tivi sau đó từ từ đi vào phòng bếp, ở lâu cô đã quen đường nên không cần anh phải dẫn nữa.

" Thiên, Hoàng Yến đâu, sao em không nghe tiếng em ấy " cô vẫn chưa biết là hôm nay mẹ anh đã về.

" Hoàng Yến đã đi đón mẹ, hôm nay mẹ về nước " anh ôn nhu trả lời cô.

" Vậy à "
Liên Chi nghe đến mẹ anh về thì lòng cô có gì đó lo lắng, cũng không hiểu vì sao lại như thế, nổi đau đầu lớn nhất của cô là mẹ anh.

" Anh cũng về với mẹ đi, em ở đây một mình được mà " cô im lặng một lúc thì tiếp tục lên tiếng.

" Không sao, trưa anh sẽ về " anh đưa tay xoa đầu cô.


Anh nhìn ra được sự lo lắng hiện trên khuôn mặt cô, mẹ anh về thì cũng là lúc mọi chuyện nên kết thúc rồi, anh đã đợi suốt mấy tháng nay chỉ chờ đến ngày này.

Hoàng Thiên không thể đợi lâu hơn nữa.

" Vâng "
Cô không ép anh cứ ở cùng mình mãi, mẹ anh về thì anh cũng nên về nhà chơi với bà ấy, Liên Chi cũng tự lo cho bản thân mình được.

Sân bay của thành phố Bắc Nam một người phụ nữ trung niên từ từ bước ra, Hoàng Yến đứng ngoài chờ thấy mẹ mình thì nhanh chân đi tới.

" Mẹ đi đường có mệt không? " Hoàng Yến ôm cánh tay bà hỏi.

" Không mệt, con gái của mẹ ngày càng xinh đẹp đó " Huỳnh Kim Thủy cười đáp.

Bà năm nay đã gần 50 rồi nhưng da vẻ lại rất hồng hào, do bà ở khí hậu lạnh với bà thường xuyên chăm sóc da nên không cảm thấy già đi.

" Về thôi mẹ, ở đây ngột ngạt lắm "
" Được "
Hoàng Yến kéo hộ mẹ mình vali, do bà ở đây chỉ vài tháng rồi lại đi tiếp nên quần áo cũng không nhiều, biệt thự anh cũng có sẵn đồ của bà.

" Công việc của anh trai con thế nào? "
" Rất tốt ạ, nhưng anh ấy bận lắm, con cũng đã nói anh ấy rồi, trưa anh hai sẽ về " Hoàng Yến viện lý do là anh bận không đến chứ thật ra là anh không muốn đến.

" Vậy à "
Huỳnh Kim Thủy biết mối quan hệ hai người vẫn không tốt lắm, đây không phải lần đầu bà về mà anh không ra đón, trong lòng bà thoáng buồn.

Không lâu sau đó xe dừng trước sân biệt thự, quản gia Trịnh nghe tin bà về nên đã đứng trước sân đợi bà.

" Mừng bả chủ về nhà "
" Quản gia, ông đừng khách khí như vậy, mau vào nhà đi " bà đưa tay vỗ vỗ vai quản gia Trịnh nói.

" Vâng bà chủ "
Đối với quản gia Trịnh mà nói ông là người bà rất tin tưởng, quản gia Trịnh đã gắn bó cùng Đông Phương gia từ lâu, nên bà cũng rất quý ông, xem ông như người một nhà.

" Dạo này ông khỏe không? " Huỳnh Kim Thủy ngồi xuống ghế uống ly trà, sau đó nhìn quản gia hỏi.

" Tôi khỏe bà chủ, cảm ơn bà chủ đã quan tâm "
" Đều là người nhà cả, đừng ngại "
Bà đưa mắt nhìn xung quang để tìm Tỉnh Ngọc Nhiên từ lúc bà bước vào đây đã không thấy cô ta đâu cả.


Hoàng Yến ngồi bên cạnh cũng biết mẹ mình đang tìm ai, cô chỉ cười nhạt một cái.

" Quản gia, Ngọc Nhiên đâu? Sao tôi không thấy con bé "
" Tiểu thư đã ra ngoài rồi thưa bà chủ " ông do dự một chút thì trả lời, chẳng lẻ ông lại nói cô ta đã đi từ tối hôm qua đến giờ chưa về.

" Tại sao lại gọi tiểu thư, chẳng phải trước đây ông luôn gọi thiếu phu nhân hay sao? Bộ có chuyện gì à " Huỳnh Kim Thủy thắc mắc khi nghe quản gia Trịnh gọi Tỉnh Ngọc Nhiên là tiểu thư
" Mẹ à, từ từ mẹ sẽ biết thôi, mẹ đừng vội đánh giá vẻ ngoài cô ta nhanh như vậy " Hoàng Yến lên tiếng thay cho quản gia, dù sao đi nữa thì cô vẫn đứng về phía Liên Chi.

" Con đó, dù sao Ngọc Nhiên cũng là chị dâu con, con không được ăn nói như vậy "
" Con không cần chị dâu như cô ta "
So với Liên Chi thì Tỉnh Ngọc Nhiên còn thua xa, Hoàng Yến chỉ nhận một mình Liên Chi là chị dâu, dù mẹ cô có nói gì đi nữa thì Hoàng Yến cũng không bao giờ công nhận cô ta.

Huỳnh Kim Thủy hiểu rõ hai đứa con mình không ai thích Tỉnh Ngọc Nhiên cả, dù là anh đã lấy cô ta nhưng vẫn một mực lạnh nhạt, dù bà có khuyên ngăn anh thế nào thì anh cũng không thay đổi.

Tầm 15p sau thì Tỉnh Ngọc Nhiên về, cô ta vừa bước vào phòng khách thì thấy Huỳnh Kim Thủy ngồi đó, mắt cô ta sáng rực lên, chân thì chạy nhanh đến chỗ bà.

" Mẹ về khi nào mà không nói con để con qua đón " cô ta ngồi cạnh bà, trên môi nở nụ cười giả tạo.

" Mẹ mới về thôi, con vừa đi đâu về "
" Dạ, con qua nhà mẹ con chơi ạ " cô ta liền lấy ra lý do là về Tỉnh gia chơi.

Tỉnh Ngọc Nhiên may mà lanh trí nếu không thì toi rồi, cô ta không ngờ rằng bà lại về sớm như vậy, nếu biết sớm thì cô ta đã ở nhà chờ.

" Mẹ con vẫn khỏe chứ "
" Khỏe ạ "
Hoàng Yến không thích ngồi cùng cô ta nên đã đứng dậy rời đi, nói dối cũng hay thật, phải thôi cô ta chỉ lừa được mẹ cô, ngoài ra thì chẳng ai tin cô ta.


" Con đi đây, thật chướng mắt "
" Trưa nhớ về đấy "
Hoàng Yến không đáp lại mà đi thẳng ra khỏi nhà, Tỉnh Ngọc Nhiên nhìn Hoàng Yến với ánh mắt hận thù, nhưng rất nhanh liền thay đổi.

" Mẹ lên nghỉ ngơi chút đi cho đỡ mệt ạ " cô ta vờ như quan tâm bà.

" Được "
Bà cảm thấy cô con dâu này rất tốt nhưng tại sao con trai bà lại nhất quyết không thích, nhà cô ta lại giàu có nữa, chẳng phải là quá môn đăng hộ đối hay sao?
Phòng làm việc anh, Hoàng Thiên đang ngồi nhìn những tấm hình chụp được gần đây của Tỉnh Ngọc Nhiên, anh nhếch môi cười lạnh, sau đó nhấc máy gọi cho trợ lí Khang.

" Vào đây gặp tôi " anh nói xong thì cúp máy.

" Chủ tịch có gì căn dặn ạ " trợ lí Khang nhanh chóng xuất hiện.

" Cậu nói với luật sư làm tất cả các thủ tục ly hôn cho tôi, đặc biệt không chia cho cô ta bất cứ một đồng nào " anh lạnh giọng nói.

" Vâng, tôi biết rồi thưa chủ tịch "
Hoàng Thiên ra hiệu cho trợ lý Khang lui đi, anh đủ thông minh để nhìn nhận mọi việc, hai năm qua Tỉnh Văn Học đã lợi dụng danh tiếng anh thu về không ít lợi nhuận, vậy nên bao nhiêu đó đã đủ với gia đình ông ta rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc