TRỞ VỀ - PHÙ HOA

“Thập Nhị Nương?” Kim Bảo dụi mắt ngồi dậy, mơ hồ gọi Thập Nhị Nương. Sau đó, cậu ta bị khung cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc.

Đây là đâu vậy? Kim Bảo mở to mắt hết quay sang trái rồi quay sang phải trước sau, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy căn phòng nào đẹp thế này, bàn ghế tủ và giường đều được chạm khắc hoa văn đẹp mắt, còn có hương thơm nữa, trông vừa đẹp vừa dày vừa nặng. Còn thứ đối diện giường kia là bình phong ư? Cả một khối ngọc điêu khắc to thế cơ à?!

Kim Bảo ngẩn người ngồi trên giường một lúc, sau đó chợt nhìn xuống dưới người mình, chiếc chăn đắp trên người vừa nhẹ vừa mềm vừa ấm, hoa văn trên đó cũng đẹp nữa. Cậu ta chưa từng được đắp đâu, chiếc chăn này vừa nhìn là biết hàng quý giá rồi. Cậu ta hơi sợ hãi, ngã nhào từ trên giường xuống, mím môi chạy ra ngoài.

Cậu ta vừa đi vừa gọi nhỏ: “Thập Nhị Nương? Thập Nhị Nương người đang ở đâu vậy?” Cậu ta nhớ trước khi mình ngất còn ở trong một khu rừng trúc kỳ lạ, cậu ta không biết khốn trận huyễn trận mà những người khác nói là cái gì, chỉ biết mình phải ngoan ngoãn chờ Thập Nhị Nương làm xong chuyện sẽ tới dẫn mình đi. Nhưng mà bây giờ cậu ta lại xuất hiện ở một nơi lạ lùng thế này, còn chẳng thấy Thập Nhị Nương đâu.

Kim Bảo sắp khóc tới nơi nhưng nghĩ lại cậu ta cố gắng nén xuống. Đợi gặp Thập Nhị Nương rồi khóc sau đi.

Vòng qua bình phong đi ra ngoài, Kim Bào nhìn thấy nhiều thứ kỳ diệu và đẹp đẽ hơn nhưng những thứ ấy không thu hút cậu ta, ánh mắt cậu ta bị gương mặt mỹ nhân của Thập Nhị Nương đang nằm trên giường hút đi mất rồi. Thập Nhị Nương nằm bất động trên giường, một miếng vải che ngang mặt như người đã chết. Ở chỗ bọn họ mỗi khi có người chết sẽ đặt người đó lên một chiếc giường, lấy vải che qua mặt. Kim Bảo còn nhớ lúc mẹ mình chết cũng như thế.

Nhìn thấy cảnh này Kim Bảo lập tức hiểu lầm, thế là cậu ta bổ nhào qua, “A! Thập Nhị Nương! Thập Nhị Nương đừng chết mà! Huhu, mẹ ơi!”

Cậu ta há họng hét, vừa khóc vừa gọi như vậy thì đến cả người chết cũng bị làm ồn sống lại thôi huống chi là Thập Nhị Nương còn chưa chết. Nàng vứt tấm vải trên mặt mình đi, nét mặt còn ngáy ngủ, híp mắt nhìn Kim Bảo quỳ dưới đất như trời sắp sập tới nơi.

“Tổ tông của ta ơi, ngươi khóc cái gì vậy, ta mới nằm xuống ngủ xíu thôi.” Thập Nhị Nương thật khổ, nàng an ủi xong tiểu Chiêu Nhạc tam quan đã đổ vỡ, nhân lúc nàng ấy về phòng bình tĩnh lại mới nằm xuống nghỉ một chút, thế mà bị Kim Bảo làm cho giật cả mình.

Kim Bảo mới khóc vài tiếng, thấy mình lầm rồi, Thập Nhị Nương chưa chết, cậu ta lập tức nín khóc mỉm cười, “Thập Nhị Nương, người không sao rồi!”

“Ta thì có chuyện gì được.” Thập Nhị Nương ấn ấn trán.

Kim Bảo nhìn gương mặt đầy chú văn đỏ của nàng, mặc dù trước kia có thấy nhưng cậu ta vẫn thấy hơi không quen, “Thập Nhị Nương sao người lấy vải che mặt vậy?”

Thập Nhị Nương chỉ chỉ xung quanh, “Thấy gì chưa, xung quanh sáng trưng thế này, sàn nhà và vách tường kia trắng đến phát sáng, chói mắt vậy ta ngủ không được.”

Sự chú ý của Kim Bảo nhanh chóng chuyển dời, một khi biết có Thập Nhị Nương ở bên cạnh thì lá gan của cậu ta sẽ to ra, chả sợ gì nữa. Cậu ta dựa vào Thập Nhị Nương, ngồi ở cuối giường, hứng thú chỉ mấy món đồ trong phòng, “Thập Nhị Nương, kia là cái gì thế?”

“Thập Nhị Nương, đó lại là cái gì nữa? A! Bức tranh đó biết động đậy kìa!”

“Thập Nhị Nương, đó là vàng hả? Chúng ta đem ra ngoài bán chắc đổi được nhiều bạc lắm đó!”

Cậu ta nói một thôi một hồi rồi bỗng nhớ ra gì đó, hiếu kỳ hỏi, “Phải rồi Thập Nhị Nương, đây là đâu vậy?”

Thằng bé ngốc tới bây giờ mới hỏi câu này, Thập Nhị Nương cảm thấy Kim Bảo thật quá vô tư, nhưng mà vô tư một chút cũng tốt. Người vô tư sống rất vui vẻ, đâu giống năm đứa đồ đệ của nàng, đứa nào đứa này tâm tư cẩn mật chẳng nhìn thấu.

“Đây là Doanh Châu tiên sơn, chúng ta phải ở đây một khoảng thời gian.” Thập Nhị Nương giải thích đơn giản.

Kim Bảo ồ lên, “Chúng ta đang ở trên tiên sơn á? Là tiên sơn có tiên nhân lúc trước nghe nói á hả? Lợi hại quá!” Kim Bảo hưng phấn một hồi mới nhớ chực ra một chuyện. Trước đó cậu ta cũng có đứng nhìn nên biết Thập Nhị Nương chính là sư phụ của Chiêu Nhạc. Chuyện rắc rối quá thì cậu ta không biết nhưng cậu ta biết, lúc trước Thập Nhị Nương tên là Liên Hề Vi, là Hề Vi thượng tiên mà trên đường đi bọn họ thường nghe người ta nhắc tới.

Kim Bảo không có suy nghĩ gì quá nhiều về chuyện này, cậu ta chỉ thấy hơi là lạ, dù gì trong mắt cậu ta, Thập Nhị Nương vẫn là Thập Nhị Nương. Tuy nhiên ảnh hưởng cũng vẫn có, đó là tưởng tượng của cậu ta về tiên nữ sụp đổ tan nát, cậu ta cảm thấy mình không còn mong chờ được nhìn thấy thượng tiên gì gì đó trên tiên sơn giống như lúc trước nữa rồi. Nhìn Thập Nhị Nương đến giày còn chẳng thèm cởi, bắt chéo chân nằm trên giường, Kim Bảo kiên định với ý nghĩ rằng trên thế gian này quả nhiên không có tiên nữ.

“Thập Nhị Nương, ta đói bụng rồi.” Kim Bảo nghĩ ngợi trong đầu vài vấn đề, cuối cùng cậu ta nói ra vấn đề cấp thiết nhất, cậu ta đói rồi.

“Đói rồi à?” Thập Nhị Nương nhìn quanh quẩn, Tắc Dung không chuẩn bị đồ ăn, có lẽ hắn còn nghĩ nàng là Liên Hề Vi lúc trước, không cần ăn cơm. Nhưng mà điều này cũng không thành vấn đề, Thập Nhị Nương ngồi dậy, đi đến trước chậu hoa sen, giật giật vài đóa hoa sen nhìn một lúc rồi vẫy tay với Kim Bảo, “Qua đây.”

Kim Bảo tung tăng chạy tới.

“Cái này ăn được, này, ngươi thử đi.” Thập Nhị Nương không hề khách khí ngắt cánh của đóa hoa sen to nhất đưa cho Kim Bảo.

Kim Bảo không nghi ngờ nàng, cầm lấy cánh hoa rồi nhét vô miệng.

“Ưm… ừm! Ngon! Ngon!” Kim Bảo kích động nói. Hoa này không giống những hoa sen khác mà cậu ta từng thấy, nó màu xanh, trông rất đẹp, ăn cũng rất ngon, lạnh lạnh ngọt ngọt, ăn xong, trong bụng còn có cảm giác ấm áp như cả người được ngâm trong nước ấm vậy, thoải mái vô cùng.

“Đây là một loại Quan Thưởng Linh Liên, linh khí không nhiều, người phàm cũng có thể ăn.” Thập Nhị Nương nói xong, ngắt một cánh hoa nhét vào miệng mình, lâu lắm rồi không ăn, thật sự rất hoài niệm. Nàng đành kéo ghế qua, ngồi trước chậu trồng sen ngắt cánh hoa ăn.

Kim Bảo cũng học theo, lấy một cái ghế qua rồi đứng lên, dẩu mông ngắt cánh hoa, nhai nhóp nhép.

Chiêu Nhạc ổn định tâm trạng xong thì bước ra khỏi phòng, chuẩn bị xem xem tình hình sư phụ ra sao. Lúc đang nghĩ cách làm sao để an ủi nàng thì thấy sư phụ và Kim Bảo ngồi bên chậu sen xanh, ngắt trụi hết chậu sen nở hoa đẹp đẽ của người ta, gò má hai người còn đang phồng ra.

Chiêu Nhạc đứng lặng trước cửa. Hồi nãy, lúc sư phụ kể lại chuyện Bồng Lai hủy diệt với nàng ấy, cảm giác bi thương đó không phải giả, nàng ấy cứ tưởng bây giờ sư phụ còn đang khó chịu, ai dè nàng đi ăn rồi, hình như còn đang ăn rất vui vẻ.

Thập Nhị Nương thấy tiểu đồ đệ đi ra, lại thấy nàng ấy nhìn chậu sen chỉ còn vài cái lá với biểu cảm kỳ lạ, Thập Nhị Nương cười gượng, “Quên chừa lại cho con rồi, hay là lát nữa kêu Tắc Dung đưa ít món qua đi.”

Nhìn biểu cảm của Chiêu Nhạc, Thập Nhị Nương không cần hỏi cũng đoán ra nàng ấy đang nghĩ gì. Cho nên mới nói người trẻ tuổi thật yếu đuối, chuyện có buồn bã đau khổ cỡ nào rồi cũng sẽ qua đi thôi, buồn một lúc là được rồi, nếu như giây phút nào cũng chìm trong đau khổ thì khỏi sống nữa cho rồi.

Lang thang bên ngoài năm mươi năm, trải qua cuộc sống nghèo nàn phố chợ mà trước kia chưa bao giờ ngờ tới, Thập Nhị Nương học được rất nhiều thứ. Nàng không chỉ thay đổi thói quen sống, còn thay đổi cả về thái độ nhìn nhận rất nhiều việc. Vì vậy, cho dù nửa canh giờ trước nàng còn đau lòng vì nhớ lại chuyện của Chấp Đình, thì bây giờ đã có thể cười ha ha ngồi với Kim Bảo ăn cánh hoa.

Chiêu Nhạc đến cạnh hai người rồi ngồi xuống, nhìn mặt Thập Nhị Nương, nàng ấy nói với mình, đây là sư phụ mình tôn kính nhất, không phải Thập Nhị Nương quen biết lúc trước. Nói xong, nàng ấy tìm lại bóng dáng của sư phụ ngày nào, đối với chuyện nàng bẻ hoa cũng xem như không thấy.

Kim Bảo ăn xong, vẫn chưa đã thèm xoa xoa bụng nói: “Tuy cái này rất ngon nhưng ta vẫn muốn ăn thịt, thơm thơm, dầu dầu này…” Cậu ta vừa nói vừa nuốt nước miếng.

Thập Nhị Nương nghe thế cũng thèm ăn thịt, có lẽ do ăn nhiều sen xanh ngọt quá nên muốn đổi khẩu vị. Thật ra nàng không đói nhưng miệng lại thèm ăn cơ.

“Kêu Tắc Dung mang đồ ăn qua là được rồi.”

Thập Nhị Nương lười đi lại, bèn nhặt một hòn đá trong chậu, ném về phía quả lục lạc treo trên cửa. Lục lạc phát ra âm thanh thanh túy, lắc lư mấy cái.

Không lâu sau, Tắc Dung đến. Trông hắn phong trần mệt mỏi, sau khi gọi một tiếng sư phụ thì ánh mắt khựng lại.

Ánh mắt hắn di chuyển từ chậu sen xanh trụi lủi bên cạnh Thập Nhị Nương sang cánh hoa Thập Nhị Nương đang ngậm trong miệng, sau đó lại nhìn xuống một chân đạp trên ghế của Thập Nhị Nương. Nhất thời, hắn chẳng biết nên nói gì.

“Doanh Châu có ai biết nướng gà không? À không, hình như Doanh Châu không có gà thì phải?” Thập Nhị Nương hỏi hắn.

Tắc Dung: “…” Hắn im lặng giây lát rồi cẩn trọng nói: “Gà, Doanh Châu không có thật nhưng trên Trạc Vân Phong có một đàn chim Bạch Linh, chắc mùi vị cũng không tệ.”

“À, vậy bắt mấy con đi, còn cái gì ăn được nữa cũng đem qua luôn thể. Con tự xem mà làm đi, ta không kén ăn đâu.”

Tắc Dung đồng ý. Không hổ là trưởng lão chưởng hình hiện tại, hắn nhanh chóng chấp nhận người sư phụ có nhiều điểm khác xưa này, còn bình thản nghe theo yêu cầu của Thập Nhị Nương, sau đó vững vàng ra về.

“Nhạc Nhạc, nhị sư huynh con chấp nhận nhanh hơn con nhiều đó.” Thập Nhị Nương nói.

Từ lúc nhìn thấy Tắc Dung, Chiêu Nhạc đã làm mặt lạnh, mức độ lạnh lùng đó có thể so cao thấp với Tắc Dung luôn rồi. Bây giờ, nàng ấy thương lượng với Thập Nhị Nương, “Sư phụ, người có thể bỏ chân xuống không?”

Thập Nhị Nương thở dài, “Ta quen rồi.” Cuối cùng vẫn bỏ xuống.

Đồ ăn nàng muốn nhanh chóng được mang tới, ngoài những món nàng muốn còn nhiều món nàng không yêu cầu như các loại đồ chơi giải trí vân vân. Còn có rất nhiều loại hoa vừa đẹp vừa thơm cũng được nhét vào trong chậu đưa tới chỗ nàng. Riêng chậu sen xanh trụi kia thì Tắc Dung mang đi rồi.

“Mấy cái này mang tới cho ta dòm hay cho ta ăn vậy? Có phải Tắc Dung hiểu lầm gì đó rồi không?” Thập Nhị Nương tiện tay ngắt một cánh hoa, chuẩn bị cho vào miệng thì thấy ánh mắt của tiểu đồ đệ, cánh hoa chuyển hướng đưa tới trước mặt Chiêu Nhạc.

Chiêu Nhạc tự nhiên đón lấy, nói: “Cảm ơn sư phụ.”

Người đưa đồ đến là một nam nhân trung niên, cũng chính là vị mang Chiêu Nhạc và Kim Bảo về từ trên Chướng Âm Sơn. Khuôn mặt bình thường, không nói nhiều dù chỉ một câu, mỗi ngày mang đồ đến ngoài hỏi còn muốn thứ gì khác không thì chẳng nói gì khác nữa. Đến cả nhìn Thập Nhị Nương cũng chẳng nhìn nhiều thêm một cái, thái độ với nàng vô cùng thận trọng, hay nói khác hơn là cảnh giác.

Thập Nhị Nương không hiểu, nàng cũng có định chạy đâu, người này cảnh giác cái gì chứ?

Sau khi nam nhân đó đi khỏi, Chiêu Nhạc nhíu mày nói với nàng: “Sư phụ, người này cảnh giác như vậy, chúng ta muốn chạy thoát chắc là rất khó, e rằng phải tính kế lâu dài rồi.”

Chạy trốn, chạy trốn từ đây à? Tiểu đồ đệ thật dám nghĩ đấy, Doanh Châu tiên sơn xuất hiện biết bao nhiêu năm rồi, chưa từng thấy có ai có thể chạy thoát khỏi chỗ này.

Thấy ánh mắt quỷ dị của sư phụ, Chiêu Nhạc cảm thấy điều không đúng, hỏi: “Sao sư phụ lại có biểu cảm thế này?”

Thập Nhị Nương: “Con mới nói thoát khỏi đây?”

Chiêu Nhạc còn ngạc nhiên hơn nàng: “Chẳng lẽ sư phụ không muốn chạy trốn sao?”

Hai sư đồ nhìn nhau một lát, Thập Nhị Nương ấn cái trán đau nhức của mình, nói: “Nhạc Nhạc, con không cần gấp, không bao lâu chúng ta có thể ra ngoài rồi.”

NNPH:

Đoán xem Kim Bảo có vai trò gì trong truyện nào? 

Theo như tác giả tiết lộ thì người ta là sơn chủ Doanh Châu tiên sơn đời tiếp theo đấy nhá.

– Hết chương 036 –

Bình luận

Truyện đang đọc