TRỞ VỀ - PHÙ HOA



"Đồ đệ hay sư phụ"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Ân oán giữa Liên Hề Vi và Yến Vân Ca phải bắt đầu kể từ năm năm trước.
Khi đó, Liên Hề Vi vô tình ngang qua Vạn Hoa Thiên Kính ở phương đông, gặp một nữ ác bá chiếm đoạt công tử đẹp trai.

Trong Vạn Hoa Thiên Kính đó, Yến Vân Ca sở hữu vườn hoa với muôn vạn loài hoa là kẻ mạnh một phương.

Nghe nói cả đời nàng ta thích nhất nam tử đẹp trai, không biết do đâu nhìn trúng một công tử nhà lành, thế là cưỡng ép người ta mang về.
Lúc Liên Hề Vi ngang qua, người nhà công tử nọ nhận ra nàng bèn cầu xin nàng cứu công tử nhà mình.

Người nhà họ khóc lóc thảm thiết, cả nhà từ lớn tới bé trông rất đáng thương, với tính cách của Liên Hề Vi đương nhiên thấy bất bình phải rút kiếm tương trợ.
Đây vốn dĩ là một chuyện rất dễ dàng vì Yến Vân Ca đó không phải tu sĩ, nhưng nàng ta còn khó đối phó hơn Liên Hề Vi nghĩ.

Nàng ta không tu tiên nhưng am tường các loại kỳ hoa dị thảo bẩm sinh, vườn hoa của nàng ta là một mê trận khổng lồ, người tiến vào sẽ bất tri bất giác bị hương hoa mê hoặc, bao gồm cả tu sĩ.

Không có nàng ta dẫn đường thì không thể nào vào được nơi ở của nàng ta.
Lúc Liên Hề Vi đến cứu người thì trúng chiêu, suýt trở thành tù nhân của Yến Vân Ca.


Cuối cùng nhờ ý chí kiên cường, nàng vượt qua trùng trùng mê chướng, không những vậy còn hủy một nửa vườn hoa mà Yến Vân Ca cất công gieo trồng, cứu thoát vị công tử kia.
"Do sư phụ cứu vị công tử đó và hủy vườn hoa của Yến Vân Ca nên mới kết thù với nàng ta?" Chấp Đình hỏi.
Song, Liên Hề Vi lắc đầu, "Không phải, tuy ta cứu vị công tử đó ra nhưng sau đó lại ném hắn về vườn hoa rồi."
Chấp Đình: "Ồ, sao lại thế?"
Liên Hề Vi hơi ngượng nghịu, "Chuyện này thật ra là hiểu lầm thôi.

Yến Vân Ca bắt công tử đó không phải vì nhắm trúng dung mạo của hắn ta mà vì hắn trộm hoa cỏ quý hiếm trong vườn hoa của nàng ta.

Tuy rằng mục đích của hắn là cứu người nhưng ăn cắp đồ của người ta thì phải bồi thường, thế mới hợp lẽ phải.

Yến Vân Ca bắt hắn đi là vì muốn hắn trồng hoa ở chỗ nàng ta mười năm để trả nợ số hoa đã trộm."
Chấp Đình gật đầu: "Vậy là người nhà của hắn muốn sư phụ đi cứu người nên đã lừa gạt sư phụ?"
"Cũng không phải." Liên Hề Vi nói: "Tính tình Yến Vân Ca đó lạ lùng, thích trêu chọc người khác.

Lúc nàng ta dẫn người tới bắt công tử nọ không hề nói rằng muốn hắn trả nợ, mà nói nhìn trúng hắn, muốn bắt hắn về làm nam sủng.

Người nhà không biết nguyên do, chỉ nghĩ Yến Vân Ca bắt người vô tội vạ mới cầu xin ta chủ trì công đạo."
Chấp Đình hỏi: "Vậy kết quả cuối cùng ra sao ạ?"
Liên Hề Vi vừa đi vừa nói, "Kết quả là ta nói cho nhà họ biết nguyên nhân công tử bị bắt, sau đó đi khắp nơi tìm hạt giống của ngàn loại kỳ hoa dị thảo theo yêu cầu của Yến Vân Ca, bồi thường cho nàng ta.

Dù sao thì ta cũng phá hết phân nửa vườn hoa nhà người ta."
Chấp Đình nhớ lại, năm năm trước, có một khoảng thời gian sư phụ xuống núi rất lâu không về, còn bôn ba muôn nơi tìm thứ gì đó rồi gửi thư về nói muốn tìm một vài hạt giống hoa cỏ, một phần trong đó còn là do hắn thu thập được.
"Hóa ra năm đó sư phụ cần tìm hạt giống hoa là vì lý do này." Chấp Đình tỉnh ngộ, nhưng vẫn có chỗ chưa rõ: "Nói thế sư phụ đã trả hết nợ cho Yến Vân Ca, vậy thù giữa hai người lại từ đâu mà ra?"
Gương mặt dưới mũ của Liên Hề Vi đen lại, "Chuyện của công tử kia quả thật chấm dứt rồi, nhưng ba năm trước, một lần kia ta ngang qua Vạn Hoa Thiên Kính, nghe nói Yến Vân Ca lại cưỡng đoạt một thiếu niên tuấn tú."
Chấp Đình đoán: "Lần này không phải hiểu lầm nữa?"
"Lần này không có hiểu lầm thật, Yến Vân Ca đó tia được tướng mạo đẹp đẽ của thiếu niên nhà người ta nên bắt người ta về.

Chuyện đã thế, đương nhiên ta không thể bỏ mặc không lo, vậy là lần ấy để cứu thiếu niên vô tội ta lại phá một nửa vườn hoa của Yến Vân Ca."
Chấp Đình bật cười, "Thật là tạo hóa trêu ngươi."
Liên Hề Vi ngẫm lại cũng thấy buồn cười, "Đúng thế mà, vườn hoa của nàng ta bị ta phá hai lần, còn giáo huấn nàng ta một trận, không cần nghĩ cũng biết hận ta tới mức nào."
Hai sư đồ nói đùa xong thì thở dài.
"Như vậy, làm sao lấy được Cửu Chuyển Nhất Sinh hoa?"
Liên Hề Vi chỉnh lại mũ, "Chấp Đình con đừng sốt ruột, để vi sư đến nơi thăm dò trước xem sao đã."
"Sư phụ không cho con đi theo người sao?" Chấp Đình hỏi.
Liên Hề Vi dừng bước, cẩn thận đánh giá hắn một lượt.
"Sư phụ, ánh mắt của người hơi lạ?"
"Chấp Đình." Liên Hề Vi giữ chặt hắn, "Con thế này mà theo sư phụ vào đó, e là không ra được nữa."
Chấp Đình cười, "Sư phụ nghĩ nhiều rồi."
"Không có nghĩ nhiều." Liên Hề Vi nói: "Tại vì con chưa gặp Yến Vân Ca nên chưa biết nàng ta khó dây dưa thế nào thôi.

Để con đi theo ta quá nguy hiểm, cứ ở ngoài đợi ta đi."
Chấp Đình không bị thuyết phục, hắn nhấc mũ của sư phụ lên, nói: "Sư phụ, với diện mạo của người hiện tại, vào đó càng nguy hiểm hơn."
Liên Hề Vi chợt nhớ ra, sờ sờ gương mặt góc cạnh của mình.

Đúng ha, mình bây giờ là thân nam tử mất rồi.

Lúc còn là nữ nàng là đệ nhất mỹ nhân, biến thành nam cũng điên đảo chúng sinh không kém.
"E hèm, sư phụ đã đánh nhau với Yến Vân Ca mấy lần, nàng ta biết ta là nữ tử, chắc chắn không có ý đồ gì với sư phụ, con cứ yên tâm đi.

Được rồi được rồi, Chấp Đình con không cần nói thêm gì cả, đợi khi nào đến nơi, con ở ngoài tiếp ứng, không được vào."
Đồ nhi ngoan không hiểu sự đời của nàng mà bị người ta phi lễ thì Liên Hề Vi nghĩ mình sẽ bùng nổ mất.
Hai người lên đường vội vã suốt ba ngày cuối cùng cũng đến Vạn Hoa Thiên Kính.

Phong cảnh nơi này tuyệt đẹp, nhà nhà trồng hoa tươi tỏa hương thơm ngát, là một nơi khiến người ta cảm thấy yên bình thoải mái.

Ít nhất rằng Chấp Đình rất thích nơi này, vừa đến nơi, nhìn thấy một cây hoa Hoàng Vân già trồng trong sân viện của một hộ gia đình thì đã cất lời tán thưởng.
"Nếu con thích, chúng ta dừng chân ở đây thêm mấy ngày cũng được." Người sư phụ yêu thương đồ nhi cho ý kiến, nhưng đồ đệ nàng lại lập tức từ chối.
"Không được, chuyện giải Sinh Tử ấn không thể kéo dài hơn nữa."
"Đừng nóng ruột thế mà, đêm nay ta đi thăm dò vườn hoa của Yến Vân Ca ngay, còn bây giờ chúng ta đi ngắm cảnh đi." Liên Hề Vi mới bước đi mấy bước thì bị đồ đệ kéo lại.
"Sư phụ, con thấy chúng ta nên tìm một chỗ nghỉ ngơi lấy sức đã."
Liên Hề Vi biết hắn nhận ra mình thấm mệt rồi, vì thế chẳng nói chẳng rằng, mặc hắn dẫn mình đi tìm chỗ nghỉ chân.

Hai người đi được một quãng thì thấy bên đường có vài người đang nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ rồi thì thầm với nhau.
"Giữa thanh thiên bạch nhật, hai nam tử thân mật thế kia… Ái chà chà, lại là một đôi đoạn tụ(*) nữa rồi chứ gì, sao dạo này nhiều đoạn tự thế nhỉ?"
(*) Đoạn tụ là nam×nam.
Giải thích cho những ai chưa biết
"Haizz, còn chẳng phải vì nữ họ Yến đó hại sao, bởi ả mà nam tử trẻ tuổi yêu nam tử hết trơn rồi."
Liên Hề Vi: "...".

T????????????ệ????‎ chí????h‎ ở‎ ⩶‎ t????ù????‎ t????????????ệ????.v????‎ ⩶
Tìm được một khách đi3m nghỉ ngơi, Liên Hề Vi ở trong phòng vận công áp chế Sinh Tử ấn.

Điều tức xong thì không thấy bóng dáng Chấp Đình đâu nữa.

Nàng đang định ra ngoài tìm hắn thì nghe có người trong quán trà bên cạnh nhắc tới Yến Vân Ca.
"Thanh niên nữ họ Yến đó bắt đi hôm nay thật là khí độ bất phàm, ôi, đáng tiếc."
"Chưa gặp thanh niên đó bao giờ, không phải là người nơi khác tới đây chứ?"
"Đúng rồi, hôm nay ta thấy hắn và một nam tử đội mũ rộng vành cùng nhau vào thành."
Liên Hề Vi: "..."

Hình như thanh niên xui xẻo bị Yến Vân Ca bắt đi kia chính là đồ nhi mất tích của mình? Liên Hề Vi mắng một câu rồi bay vút về hướng vườn hoa của Yến Vân Ca như một đám mây.
Giờ phút này trong vườn hoa, một bóng người cao to đang cười ha ha, tiếng cười sang sảng: "Ngươi rất thú vị, thấy ta thế này mà không nhíu mày, ngươi là người thứ ba đấy.

Nhưng mà ta rất tò mò, rõ ràng ngươi có thể phá được mê hương của ta, tại sao lại giả vờ để ta bắt đi?"
Nam tử thong dong ngồi trước mặt nàng ta, từ tốn đáp: "Tại hạ đến đây là muốn xin của Yến cô nương một nhánh hoa."
"Yến cô nương gì mà Yến cô nương, ngươi gọi ta Yến Vân Ca là được." Giọng Yến Vân Ca như gióng chuông, nàng ta là nữ tử nhưng nhìn từ hình dáng bên ngoài trông còn dũng mãnh hơn nam tử bình thường, đến đầu cũng to hơn, thế mà mặc nữ trang, nhìn rất quái lạ.
"Ngươi tên gì?"
"Chấp Đình."
"Ha ha ha, Chấp Đình, hay, ta rất thích ngươi, dung mạo của ngươi xuất chúng hơn những tên ta gặp trước kia rất nhiều, khí chất cũng bất phàm, còn có năng lực.

Ngươi xin ta một nhánh hoa thì được thôi, chỉ cần ngươi ở cùng ta một đêm, ngươi muốn hoa gì ta cũng cho ngươi, thế nào?" Yến Vân Ca vừa dứt câu thì một tiếng động ầm trời vang lên, mấy đạo kiếm khí phá nát vườn hoa của nàng ta.
Một giọng nam trầm vang lên giữa không trung, "Muốn ngủ với đồ nhi ta thì trước hết phải hỏi kiếm của ta đã!"
"Hả?!" Yến Vân Ca đứng dậy, nhìn những bông hoa gãy rạp xung quanh, nét giận dữ trên mặt còn chưa kịp thể hiện ra, đột nhiên nhìn thấy gương mặt của người đến, tức giận lập tức tan theo mây khói.

Nàng ta sững người, sau đó đầy mê mẩn khen, "Một mỹ nam tử!"
Liên Hề Vi đầy lửa giận mà đến, ai ngờ chào đón nàng là làn gió thu mát của Yến Vân Ca.

Nhất thời da đầu nàng tê rần, song không chùn bước, "Chấp Đình, đứng ra sau lưng vi sư."
Từ lúc trông thấy nàng đến giờ Chấp Đình đỡ trán thở dài, ánh mắt bất lực, nhưng vẫn làm theo lời nàng.
"Ra là đồ đệ của ngươi." Yến Vân Ca nói: "Ngươi không cần căng thẳng đâu, có ngươi ở đây ta còn thích hắn chi nữa.

Ngươi là nam tử sao không nói sớm, trước kia cố ý biến thành nữ tử lừa ta, nếu lúc đó ta biết ngươi là nam tử tuấn mỹ thế này thì sao mà nhẫn tâm làm khó ngươi được."
Liên Hề Vi: "..."
Yến Vân Ca: "Thứ hai sư đồ các ngươi xin ta hẳn là cùng một món, đã thế thì yêu cầu của ta là ngươi ngủ với ta một đêm, sau đó đừng nói một nhánh hoa, trăm nhánh, ngàn nhánh Yến Vân Ca ta cũng bằng lòng cho ngươi."
Chấp Đình: "Sư phụ thấy chưa, giá trị của người cao hơn con nhiều lắm."
Liên Hề Vi huých tay đồ đệ, "Lúc nào rồi mà còn vui khi người ta gặp họa vậy."
Chấp Đình: "Sư phụ, đây không phải vui khi người khác gặp họa mà là tìm vui trong cái khổ."
Liên Hề Vi: "Sư phụ sắp ngủ với người ta rồi con còn vui vậy hả?"
Chấp Đình: "Yên tâm, đồ nhi không để chuyện này xảy ra đâu, để con nói chuyện với nàng ta." Hắn định đi về phía Yến Vân Ca thì Liên Hề Vi kéo ngược lại.
"Có sư phụ đây, cần gì đứa đồ đệ như con đi tiên phong." Liên Hề Vi thu kiếm lại, nói với Yến Vân Ca: "Được, ngủ với ngươi một đêm thôi chứ gì, ta đồng ý."
- Hết chương 80 -.


Bình luận

Truyện đang đọc