TRỞ VỀ - PHÙ HOA

Mỗi khi Tắc Tồn không vui là nói chuyện chẳng nể nang ai, Tắc Dung quen rồi, năm mươi năm trước hai huynh đệ bọn họ cãi nhau không biết bao nhiêu lần, lúc Tắc Tồn tức thì lời trong lòng cứ tuôn ra bằng hết, đến bây giờ cũng chẳng còn gì đáng tranh cãi nữa.

Tắc Dung đến bên cạnh ngồi xuống, xem như không nghe thấy lời móc mỉa của y: “Đệ đột nhiên tới tìm ta là có chuyện gì, chắc không phải để mắng ta đâu nhỉ.”

Tắc Tồn ngồi đối diện hắn, đặt hai vò rượu lên giữa bàn, “Tới tìm huynh uống rượu, ta dùng Bích Tâm Liên trong Trạc Vân hồ ủ đó.”

Tắc Tồn vừa nói vừa mở nắp rượu ra, đẩy tới trước mặt Tắc Dung rồi mở vò rượu còn lại của mình nốc một ngụm lớn. Uống xong, thấy Tắc Dung còn chưa nhúc nhích, Tắc Tồn cười cười, “Sao vậy, sợ ta hạ độc hả? Yên tâm đi, có hạ độc cũng hạ trong vò của ta này.”

Tắc Dung vẫn bất động, ánh mắt không rõ ràng nhìn y. Tắc Tồn đối mặt với hắn một hồi, nói: “Không cần cảnh giác ta vậy đâu, ta chỉ đến chúc mừng huynh sắp đạt được ý nguyện thôi.”

“Huynh và đại sư huynh không tiếc hy sinh sư phụ để phục thù cho Bồng Lai, bây giờ ván cờ đã bày bố xong, chỉ đợi kẻ thù nhảy vào, đợi khi bọn họ chết hết rồi thì các huynh cũng giải thoát, ta đến chúc mừng trước thôi.”

Tắc Dung nhấc vò rượu lên uống một ngụm, lạnh lùng nói: “Đệ đang oán tránh chúng ta.”

“Đệ nào dám.” Tắc Tồn nhếch môi, nụ cười trông thật khó coi, “Ít nhất các huynh không phụ sự kỳ vọng của Nghiêm thúc bọn họ, cố gắng báo thù cho những người đã chết thảm của Bồng Lai năm đó. Còn ta thì sao, ta không những không thể báo thù cho người thân, cũng không thể bảo vệ sư phụ, vừa không thể đứng chung một thuyền với các huynh vừa không thể đối đầu với các huynh, chỉ có thể làm một tên nhát gan, rút trong hồ như một con rùa rụt cổ, chẳng làm được gì hết. Ta nực cười hơn các huynh nhiều, làm gì có lập trường mà oán trách các huynh chứ.”

“Vả lại năm đó… nếu không phải ta và Vi Hành… thì chưa chắc sư phụ đã chết. Ta biết, đại sư huynh vẫn luôn tìm cách để sư phụ tránh đi nhưng mọi thứ xảy ra quá đột ngột, chưa chuẩn bị ổn thỏa thì sư phụ đã biết rồi. Ta không tán đồng với hành vi của các huynh nhưng nếu đổi lại là ta, ta cũng không biết nên lựa chọn thế nào.”

“Suy cho cùng, vẫn phải trách ta quá vô dụng. Ta đã nghĩ thông rồi, ta không có tư cách làm loạn với các huynh. May thay, sắp kết thúc rồi, không cần phải hy sinh thêm ai nữa.” Giọng Tắc Tồn nhỏ dần, lại cầm rượu lên uống.

Bình thường Tắc Dung rất ít nói, hôm nay cũng vậy, hắn không nói gì, chỉ nghe Tắc Tồn thỉnh thoảng nói vài câu, cũng không biết đang nghĩ gì.

Hai huynh đệ uống cả đêm, lúc trời sáng Tắc Tồn nhặt vò rượu dưới đất lên, ngồi dậy đi đến bên cạnh Tắc Dung đang nằm bò trên bàn. “Tửu lượng không tốt thì khá thiệt thòi đấy.” Dứt lời, y lấy chìa khóa rồi xoay người bỏ đi. Trên người ngoài một ít mùi rượu thì tinh thần còn tốt hơn đêm qua.

Tắc Tồn đi không được bao lâu thì Tắc Dung cũng ngồi dậy, hắn đỡ trán, biểu cảm đau khổ, đôi mắt đỏ ửng nhìn vò rượu dưới chân rồi nhắm lại như đang đè nén thứ gì đó.

Tĩnh tọa chốc lát, hắn bình tĩnh lại, đứng lên chỉnh trang lại rồi đi đến Thanh Trúc Lý.

Bấy giờ, Chấp Đình đang ngồi trong rừng trúc, xung quanh là những vì sao lấp lánh, chúng di chuyển chậm rãi trên tay hắn, quỹ đạo di chuyển rất huyền diệu, nhìn lâu sẽ khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Tắc Dung không nhìn, chỉ bình tĩnh nói: “Chìa khóa đã để Tắc Tồn lấy đi rồi, theo đúng lời đại sư huynh dặn, đệ không ngăn cản.”

Chấp Đình nhắm mắt đáp ừ, “Tiếp theo đành chờ thôi.”

Tắc Dung “… Đại sư huynh, huynh thật sự không có cách nào để sư phụ tránh khỏi chuyện này sao? Lần trước có thể, lần này nhất định cũng…” Nói đoạn, hắn bất chợt dừng hẳn lại những lời tiếp sau đó. Vì Chấp Đình bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, vì sao xung quanh vỡ nát toàn bộ.

“Kết cục đã định, không thể thay đổi, có giãy giụa nữa cũng phí công.” Chấp Đình nói xong, phất tay xua tan những mảnh vụn trôi nổi trên không.

Tinh Vận Mệnh Bàn là bí thuật của Bồng Lai, có thể nhìn thấy thiên cơ và tương lai. Khởi động Tinh Vận Mệnh Bàn vốn dĩ đã phí sức rất nhiều, hắn còn mưu toan muốn thay đổi, tất nhiên sẽ bị phản phệ.

Năm mươi năm trước hắn bói ra một tử cục, trăm phương ngàn kế lấy cái chết để phá giải. Nay lại bói ra một tử cục còn hung hiểm hơn, lần này không thể tránh được nữa. Vả lại trong tay hắn cũng không còn sự trợ giúp của thần châu. Bảy viên thần châu, sáu viên trong đó đã dùng hết, chỉ còn một viên không rõ tung tích.

Chấp Đình đứng lên bước đến biển trúc bất tận, “Tắc Dung, ta nói rồi, chuyện này đệ không cần lo nữa, việc ta cần đệ làm còn rất nhiều. Ta tính ra biến số, tuy không rõ ràng nhưng về sau có lẽ cần đệ đứng ra toàn quyền chủ trì đại cục. Những lúc thế này, ta cần đệ phải bình tĩnh.”

Tắc Dung nhìn bóng lưng hắn, hơi lo lắng, “Đại sư huynh, huynh không sao chứ?”

“Không cần lo lắng.” Giọng điệu của Chấp Đình vẫn bình lặng không chút gợn sóng.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Tắc Dung lại quay đầu nhìn về phía Tử Tịch, thở dài.

——

“Kim Bảo, thức dậy.” Thập Nhị Nương kéo Kim Bảo dậy, “Ngươi coi ngươi kìa, làm biếng vậy thì tu tiên cái quái gì hả, còn không bằng về Hàng Ngạc thành bán bánh bao.”

Một ngày mới bắt đầu từ việc Thập Nhị Nương nghiêm khắc dạy bảo. Kim Bảo lấy hai ngón tay chống mí mắt mình lên, gian nan bò dậy khỏi chiếc giường ngọc cứng ngắc, “Dậy rồi dậy rồi, Thập Nhị Nương ta dậy rồi.”

Cái giường ngọc này cứng quá, cậu ta ngủ mà đau nhức toàn thân, lúc ngồi dậy cả người cứng đơ. Kim Bảo liếc chiếc giường mềm mại của Thập Nhị Nương, cảm thấy mình vô cùng hối hận. Sớm biết Thập Nhị Nương dạy hung dữ vậy thì ban đầu cậu ta đã không hứng khởi ngời ngời nói muốn tu tiên để làm tiên nhân rồi.

Nhiều thứ phải học như vậy, nhớ thì lại chả nhớ, nghe thì cũng có hiểu đâu, còn phải ăn mấy mấy viên gì đắng nghét, ngủ giường cứng thế kia. Kim Bảo oán thầm rồi ngoan ngoãn ngồi thiền. Nhưng mới ngồi được một lát, cậu ta ngọ nguậy như người có rận. Thập Nhị Nương đá đá mông cậu ta, “Làm cái gì nữa vậy hả con khỉ nhỏ.”

“Ta tê chân rồi, đau mông nữa.” Kim Bảo lầm bầm nói, “Thập Nhị Nương, sao Chiêu Nhạc không cần giống ta vậy, lúc trước người dạy đồ đệ cũng hung dữ vậy à?”

Hồi trước dạy đồ đệ đương nhiên không thể dữ vậy rồi. Từ Tắc Dung Tắc Tồn trở về sau thì thời gian nàng chính tay chỉ dạy khá ít, chúng nó đều rất sùng bái nàng nên trước mặt mấy đồ đệ nàng phải thể hiện mình uy nghiêm vững vàng một chút. Còn về đồ đệ đầu tiên Chấp Đình, tình trạng của hắn lúc đó khá là đặc biệt, mà nàng cũng lần đầu làm sư phụ nên yêu thương còn chẳng kịp nữa là, sao mà nghiêm khắc được.

Nếu đổi lại là Kim Bảo thì chắc chẳng tiến bộ nổi, nhưng Chấp Đình thì khác, hắn không cần người sư phụ như nàng thúc giục, thậm chí còn thay nàng gánh vác trách nhiệm của người làm sư phụ, mấy sư đệ sư muội gặp phải vấn đề gì trong tu luyện đều thích tìm tới hắn.

Còn nàng đấy à, lúc nào hồi sơn thì chỉ việc gọi tất cả các đồ đệ lại, chia quà mang về từ bên ngoài cho chúng, sau đó luyện tập với từng đứa một tí, chỉ điểm vài câu, hoặc thỉnh thoảng dẫn chúng nó ra ngoài chơi, lúc chúng nó bị bắt nạt thì đi xả giận giúp. Dù nàng rất thương yêu các đồ đệ nhưng thật ra nàng làm sư phụ rất qua loa, đương nhiên không giống hiện tại đi theo sau đốc thúc tu luyện.

Kim Bảo khổ sở chẳng nói nên lời, cậu ta không nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ như muốn xuyên thấu ngọc cứng của Chiêu Nhạc. Chiêu Nhạc lớn lên bên cạnh Thập Nhị Nương nhưng không có được đãi ngộ thế này. Đây cũng không phải hoàn toàn là vấn đề của Thập Nhị Nương, chủ yếu là vì mấy đồ đệ của nàng bao gồm cả Chiêu Nhạc tuổi nhỏ đều rất tự giác, không cần nàng theo đôn đốc.

Hiện tại Chiêu Nhạc cũng lớn thế này rồi, càng không cần nàng giục tu luyện. Thập Nhị Nương cảm nhận được tâm tư nhỏ bé ấy của Chiêu Nhạc, trong lòng cũng thấy khó xử lắm, cái này thì có gì đáng ngưỡng mộ đâu.

“Mấy con đều giống nhau cả thôi, ta đối xử bình đẳng như nhau, không ai đặc biệt cả.” Thập Nhị Nương nói.

Chiêu Nhạc hỏi: “Chấp Đình… đại sư huynh cũng vậy ư?”

Thập Nhị Nương: “Thôi thì chúng ta đừng nói tới nó.”

Chiêu Nhạc cau mày, mỗi lần nhắc tới đại sư huynh thì sư phụ liền chuyển chủ đề, thái độ thật khiến người ta nghi ngờ. Nàng ấy chần chừ giây lát rồi hỏi: “Sư phụ, vì sao con cảm thấy người dường như hơi sợ Chấp Đình?”

“Lúc ở trong khốn trận cũng vậy, có phải vì huynh ấy từng giết người không?” Chiêu Nhạc quyết tâm muốn gỡ nút thắt trong lòng sư phụ. Chuyện cứ để trong lòng sẽ rất khó chịu, nàng ấy đã có trải nghiệm nên hy vọng ít nhất sư phụ có thể giãi bày một chút với nàng ấy.

Nhưng Thập Nhị Nương không biết nên trả lời thế nào trước câu hỏi thẳng thắn này, bởi vì nếu nói đến cùng thì câu trả lời thật sự khó thốt nên lời, vả lại còn dính líu đến một chuỗi những chuyện của năm mươi năm trước. Nhất thời nàng không biết nên nói từ đâu.

“Cái chết không đáng sợ, trên đời này có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết.” Thập Nhị Nương bất lực nói, “Ta sợ đại sư huynh con thật nhưng phần lớn nguyên nhân là vì ta từng làm chút chuyện… có lỗi với nó. Bao năm qua từng chuyện từng chuyện đan xen lẫn nhau, đến ta cũng rất khó buông xuôi, thế nên ta không dám gặp nó. Nói đúng hơn thì ta không sợ nó mà không muốn đối diện với chọn lựa sau khi gặp lại.”

Mối quan hệ vi diệu của bọn họ, cái chết của nàng, chuyện của Thương Lâm Tị, Vi Hành và Tắc Tồn, Bồng Lai, tất cả đều như ngọn núi đè lên đỉnh đầu nàng. Hễ khi nghĩ đến Chấp Đình thì những chuyện này lại ập đến như sóng thần khiến nàng chẳng thở nổi.

“Đó là vấn đề nan giải kéo dài mấy chục năm thậm chí trăm năm mà cho đến nay ta vẫn chưa tìm ra câu trả lời.”

Lời đáp có cũng như không. Chiêu Nhạc im lặng một lát, ánh mắt không tán đồng, “Sư phụ, sao người có thể có lỗi với Chấp Đình chứ, rõ ràng là huynh ấy giết người mà, là huynh ấy có lỗi với người!”

Thập Nhị Nương cảm thấy hậu di chứng đã thuyên giảm dần mấy hôm nay lại bắt đầu nghiêm trọng hơn, vì nàng lại thấy đau đầu rồi. Chiêu Nhạc thật khó đối phó mà, chuyện gì nàng ấy cũng muốn biết nhưng có vài chuyện nàng không nói được.

Cuối cùng Thập Nhị Nương nói thế này, “Thân là sư trưởng, ta thật sự đã làm ra chuyện sai lầm. Chuyện này sư phụ không muốn nói, Nhạc Nhạc con đừng hỏi nữa. Thế này đi nha, nếu con thấy chán thì sư phụ đánh với con một trận.”

Chiêu Nhạc: “Không được, vết thương của sư phụ còn chưa khỏi hẳn.”

Thập Nhị Nương: “Biết vết thương của sư phụ còn chưa lành thì để sư phụ đáng thương của con nghỉ ngơi tí đi.”

Chiêu Nhạc cúi đầu, “Con chỉ muốn để sư phụ dễ chịu một chút, nếu con có chuyện gì cũng rất hy vọng có thể nói với bất kỳ ai đó.”

Thập Nhị Nương: “Ta hiểu, ta hiểu.” Nhưng mấy chuyện này nặng nề quá, mở miệng thôi cũng rất khó khăn rồi, không thể nào nói với người khác.

Chiêu Nhạc lúc này giống như cô bé thiếu tình thương từ nhỏ, không dễ gì mới tìm lại được mẹ ruột, liều mạng muốn hiểu hết mọi chuyện của nàng, thật là kỳ quặc. Nhìn vẻ mặt của nàng ấy, Thập Nhị Nương biết ngay nàng ấy đang nghĩ cái gì, chắc đại loại như là “sư phụ không tin tưởng ta”, “chắc là vì ta vẫn chưa đủ lợi hại, không thể phân ưu cho sư phụ nên người mới giấu ta”.

Đồ đệ không nghe lời rất khó xử, mà quá ân cần cũng rất khó xử.

Bỗng nhiên, Thập Nhị Nương nghi hoặc đứng dậy.

“Có người đến, hình như không phải bình thường…” Nàng đi ra cửa, nghênh đón phía trước là gương mặt đầy thấp thỏm của một người.

“Sư phụ…?”

– Hết chương 042 –

Bình luận

Truyện đang đọc