TRỞ VỀ - PHÙ HOA



"Hề Vi, con phải trưởng thành nhanh hơn nữa mới được"
Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Đại Dư tiên sơn, Đắc Thanh Phong.
Liên Hề Vi khoác áo ngoài bước vào trong phòng, thử động đậy cánh tay, vết thương sau lưng đau nhói lên.

Thương Lâm Tị đợi nàng ở gian ngoài, cau mày lo lắng hỏi: "Hề Vi, vết thương của muội sao có thể xử lý đơn giản như vậy được, hay là muội về Doanh Châu tìm Mộc đan sư xem thử xem."
Liên Hề Vi ngồi xuống cạnh hắn, bưng ly trà lên uống một hơi, phất tay nói: "Lâm Tị huynh trưởng đừng lo, không nghiêm trọng đâu, qua mấy ngày là khỏi thôi.

Mấy ngày này ta ở lại chỗ huynh nha, không làm phiền đến huynh chứ?"
"Đương nhiên là không rồi, muội muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, huynh trưởng rất hoan nghênh." Thương Lâm Tị nói.
Liên Hề Vi mỉm cười, "Huynh trưởng hoan nghênh muội như vậy sao còn muốn đuổi muội về Doanh Châu."
Thương Lâm Tị lắc đầu, bất lực nói: "Ta thấy muội không muốn về Doanh Châu không phải vì sợ Mộc đan sư trị thương cho muội mà sợ đồ nhi ngoan Chấp Đình của nàng lo lắng đúng không nào."
"Ha ha." Liên Hề Vi cười, "Muội không nỡ để Chấp Đình tự trách buồn bã vì người sư phụ này.

Nó không nhìn thấy muội, không biết muội bị thương thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn một chút."
Thương Lâm Tị im lặng giây lát rồi mới nói: "Lần này muội thật lỗ m4ng quá, tuy danh tiếng Cừ trưởng lão trên Doanh Châu không tốt nhưng bối phận ông ta cao, khó tránh mọi người phải tôn kính ông ta, huống hồ dưới trướng ông ta còn nhiều đệ tử, mà đứng đầu là Minh Đao, ai cũng khó đụng chạm đến, thế mà muội hành động cương quyết như vậy.

Bây giờ muội trục xuất họ khỏi Doanh Châu, sau này không chừng sẽ ôm hận đối với muội đó."

"Hề Vi, ta biết muội thương yêu đồ đệ nhưng Chấp Đình cũng đâu bị thương quá nghiêm trọng, muội chặt tay chặt chân Cừ Thừa là đủ rồi, cần gì phải ép một mạch Cừ trưởng lão trở mặt với muội chứ?"
Liên Hề Vi nghe ra ý phản đối và trách cứ của Thương Lâm Tị nhưng nàng không giận, chỉ nghiêm túc đáp: "Lâm Tị huynh trưởng, lý do lần này muội nghiêm trị Cừ trưởng lão không hẳn là vì Chấp Đình.

Muội chặt tay chân Cừ Thừa là để trừng phạt hành vi của hắn, muội tự thấy mình đã thủ hạ lưu tình lắm rồi.

Một mạch Cừ trưởng lão trên Doanh Châu có gốc rễ sâu xa, động tới bọn họ chắc hẳn sẽ có hậu họa về sau, nhưng bọn họ đã thành ung nhọt thì phải loại bỏ, nếu không sau này sẽ gây hại đến Doanh Châu."
"Với cả sớm muộn gì muội cũng trở mặt với Cừ trưởng lão thôi, vì muội không chỉ phế đại đệ tử Minh Đao mà dạo trước còn giết nhị đệ tử Minh Kiếm của ông ta."
Thương Lâm Tị ngạc nhiên, "Chuyện này là sao nữa? Chẳng phải Minh Kiếm đó đã rời khỏi Doanh Châu đi vân du rèn luyện nhiều năm không trở về rồi ư, sao muội có liên quan tới hắn nữa vậy?
Liên Hề Vi nói: "Vài ngày trước ở phía đông Đông Vực muội bắt gặp một thảm án diệt môn, trên dưới bốn mươi bốn mạng người của Thi gia ở Lĩnh Thành bị giết sạch, chỉ có một cô bé chưa đầy mười tuổi còn sống sót, mà hung thủ chính là Minh Kiếm.

Con người tên Minh Kiếm đó hung bạo, thích hành sự theo ý mình, mấy năm qua chuyện ác hắn gây ra đâu chỉ một chuyện, tội ác chất chồng, đương nhiên muội không thể buông tha cho hắn.

Muội truy sát hắn nửa tháng, cuối cùng giết hắn ở hoang mạc Đông Vực.

Tin hắn chết có lẽ phải thêm ít lâu nữa mới truyền đến tai Cừ trưởng lão, tới lúc đó hai người bọn muội cũng sẽ trở mặt thôi."
Liên Hề Vi nói tiếp: "Mặc dù những người thuộc một mạch của Cừ trưởng lão không hẳn đều có tội, nhưng trong số bọn họ quả thật có người bụng dạ xấu xa.

Thỉnh thoảng muội xuống núi gặp kẻ dùng thân phận đệ tử Doanh Châu tác oai tác oái, phần lớn đều là một mạch của Cừ thị.

Đã vậy, huynh trưởng huynh nói xem, muội còn tiếp tục dung túng cho bọn họ được nữa hay không? Hôm nay diệt trừ mầm ác đó muội không hề thấy hối hận, Lâm Tị huynh trưởng huynh làm việc một cách gò bó quá."
Thương Lâm Tị nhíu mày, trĩu nặng âu sầu: "Thôi bỏ đi, muội trước nay đều như vậy, chuyện muội muốn làm thì không ai khuyên ngăn được cả.

Chuyện đã đến nước này ta cũng không tiện nói nhiều, nếu không e là muội sẽ ghét ta mất."
Liên Hề Vi vội vã bưng ấm trà lên rót cho hắn một ly: "Là muội lỡ lời rồi, huynh trưởng uống trà đi, đừng tức giận, sao Hề Vi dám ghét huynh chứ."
Dứt lời nàng đứng dậy bước ra vườn hoa, bê một chậu hoa Tố Tâm đặt lên bàn, quạt quạt lên chậu hoa, "Đây, huynh trưởng mau ngửi hương hoa huynh thích nhất này, tâm trạng tốt thì sẽ không tính toán với muội nữa."
Thương Lâm Tị bật cười, trỏ trán nàng: "Muội tưởng huynh trưởng muốn tính toán với muội sao, ta sợ muội đắc tội với Cừ trưởng lão, sau này ông ta sẽ gây bất lợi cho muội."
Liên Hề Vi thản nhiên nói: "Ông ta mà dám ra tay, đưa tay nào ra muội chặt tay đó của ông ta, có gì mà sợ."
"Không nói chuyện này nữa." Thương Lâm Tị nhìn vết thương trên vai nàng, "Muội không muốn về Doanh Châu thì để ta dẫn muội đi tìm đan sư của Đại Dư khám xem, bằng không ta không an tâm."
"Cái này…" Liên Hề Vi không muốn đồng ý cho lắm, đi khám thì phải ăn những thứ linh đan linh dược kia nữa, nhưng đối diện với nét mặt đầy quan tâm của Lâm Tị huynh trưởng nàng cũng không muốn phụ ý tốt của hắn, thế là đành đồng ý, "Được thôi."
Hai người ra khỏi Đắc Thanh Phong của Thương Lâm Tị.

Đi trên đường, Liên Hề Vi thu lại nụ cười ban nãy, trở về dáng vẻ lạnh lùng xa cách thường thấy.

Điều này cũng không thể trách nàng, có trách thì trách tiếng tăm của nàng vang dội quá, người tò mò về nàng quá nhiều, đến Đại Dư tiên sơn cũng có người túm tụm nhìn ngắm.
Những đệ tử Đại Dư tiên sơn xung quanh trông có vẻ đều tập trung làm việc của mình nhưng Liên Hề Vi cảm nhận được những ánh mắt hoặc âm thầm hoặc quang minh chính đại đang dõi theo nàng và Thương Lâm Tị.
"Là đệ nhất mỹ nhân tu tiên giới, thiếu sơn chủ Doanh Châu tiên sơn đấy!"
"Quả thật đẹp như trăng trên trời, hề vi thần lộ… đáng tiếc."
"Phải đó… sao lại là vị hôn thê của Lâm Tị công tử chứ."
Liên Hề Vi nghe đám đệ tử thì thầm với nhau, nhíu mày, kết sẵn kiếm khí trong tay nhưng bị Thương Lâm Tị ngăn lại.

Liên Hề Vi quay đầu sang, Thương Lâm Tị lắc đầu với nàng.
Đến khi hai người ra khỏi đám đông, Thương Lâm Tị mới buông tay nàng ra.
"Hề Vi đừng giận, ta đã quen rồi." Thương Lâm Tị thở dài nói: "Tư chất ta không tốt, tu vi không cao, chẳng có tiếng tăm gì ở tu tiên giới, cũng chẳng có thân phận gì, kém xa so với muội.

Không những vậy, ở Đại Dư tiên sơn ta còn không có chút cảm giác tồn tại nào, không bằng địa vị của Lâm Triều và Lâm Chính trong lòng cha.

Người vô dụng như ta thế mà lại được đính hôn với muội, người người cảm thấy ganh ghét cũng phải thôi, mấy câu như thế đã rất khách khí rồi."
Nhìn nét mặt buồn bã của Thương Lâm Tị, Liên Hề Vi càng tức hơn, nàng hỏi: "Lâm Tị huynh trưởng, có phải huynh bị người ta ăn hiếp nữa không? Là kẻ nào? Lại là hai đệ đệ ngoan kia của huynh hả?"
"Không, không phải." Thương Lâm Tị lập tức phủ nhận: "Không có ai ăn hiếp ta cả, chúng ta đừng bàn vấn đề này nữa, đi xem vết thương của muội trước đã."
Song Liên Hề Vi không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy, nàng hỏi dồn: "Chắc chắn là bọn chúng lại kiếm chuyện với huynh đúng không? Ta biết Lâm Tị huynh trưởng hiền lành lương thiện không muốn tính toán với đệ đệ ruột, nhưng huynh cứ nhẫn nhịn như thế chỉ càng khiến bọn chúng được nước làm tới thôi.

Ta đi giáo huấn chúng thay huynh, để chúng sau này không dám chọc tới huynh nữa."
Thương Lâm Tị kéo nàng lại, vẻ mặt van cầu, "Hề Vi, chúng nó là người thân của ta, dù không tôn trọng người ca ca như ta nhưng ta vẫn niệm tình huynh đệ với chúc nó, nên là thôi đi.

Huống hồ cha xem trọng hai đệ ấy như vậy, nếu muội xung đột với chúng thì cha sẽ giận đó.

Ta không muốn muội vì ta mà mâu thuẫn với cha, vả lại có khả năng sẽ ảnh hưởng tới giao tình giữa cha và Liên Úc thượng tiên nữa."
Nghe vậy, Liên Hề Vi càng căm ghét hai đệ đệ và cha của hắn hơn, "Lâm Tị huynh trưởng niệm tình thân cốt nhục với bọn họ, thế bọn họ có thương tình huynh không? Lần trước huynh trưởng bị thương nặng đến thế, nếu không có ta vừa may tới thăm huynh thì chắc huynh chết ở Đắc Thanh Phong luôn rồi ấy chứ.

Có người cha và đệ đệ như thế, huynh… Ôi thôi, bỏ đi, huynh và Chấp Đình một người lương thiện một người thì niệm tình thân, dễ bị ức hiếp như nhau vậy."
Không muốn làm Thương Lâm Tị khó xử thêm nên Liên Hề Vi dừng ở đó không nói nữa, nhưng nàng thầm hạ quyết tâm sẽ giải quyết triệt để chuyện này giúp Lâm Tị huynh trưởng.
Ở lại Đại Dư tiên sơn mấy hôm, vết thương của Liên Hề Vi đã chuyển biến tốt nên cáo từ ra về.

Sau khi chia tay Thương Lâm Tị, nàng đi tìm hai tên Thương Lâm Triều và Thương Lâm Chính.
Thương Lâm Chính thấy Liên Hề Vi thì vui vẻ ra mặt, "Thiếu sơn chủ Doanh Châu có thời gian đến tìm hai huynh đệ ta chắc là vì đại ca phế vật kia lại khóc lóc kể lể với cô rồi."
Liên Hề Vi không khách sáo nói: "Khách khí với Lâm Tị huynh trưởng một chút, nếu không đừng có trách ta." Nói xong nàng chỉ kiếm về phía Thương Lâm Triều, "Còn ngươi, Thương Lâm Triều, khuyên người chớ nên dùng ánh mắt đó nhìn ta lần nào nữa."
Thương Lâm Triều không hề thu lại ánh mắt lưu luyến nhìn khắp người nàng, cà lơ phất lơ phẩy tay, "Hề Vi thiếu sơn chủ, đại tẩu tương lai của chúng ta, tiểu đệ nhìn người bằng ánh mắt gì thế?"
Liên Hề Vi: "Ta phát hiện mình chẳng thể nói chuyện đàng hoàng với các ngươi, nghe thôi đã muốn đánh các ngươi rồi.

Cùng một cha mà sao Lâm Tị huynh trưởng lại lương thiện dịu dàng như thế, còn hai người các ngươi một đứa thì háo sắc một đứa thì ngu xuẩn."
Thương Lâm Chính bật lại: "Ta thấy cô mới ngu ngốc đó, tên đại ca phế vật của ta thì có gì mà dịu dàng lương thiện, hắn chỉ là thứ bỏ đi yếu đuối, làm bộ làm tịch khiến người ta mắc ói!"
Liên Hề Vi nghiêm mặt, nháy mắt đã xuất hiện phía sau hắn, giơ chân đá hắn ngã xuống đất.

Thương Lâm Chính không hề đề phòng bị đạp một phát ngã nhào vừa giận vừa nóng ruột, "Ngươi!"
Thương Lâm Triều bên cạnh chợt cao giọng nói: "Thương Lâm Tị chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân khóc, chẳng có khí phách gì cả, ta thấy chi bằng cô giải trừ hôn ước với hắn cho rồi đi, nếu muốn liên hôn với Đại Dư thì ta thấy ta mới là người thích hợp nhất.

Hề Vi thiếu sơn chủ, cô thấy thế nào?"

Liên Hề Vi chưa lên tiếng, Thương Lâm Chính đã lườm hắn, "Dựa vào cái gì mà là huynh hả!"
Liên Hề Vi đánh giá hai huynh đệ này một lượt, nói: "Ồ, hóa ra các ngươi thích ta à."
Hai huynh đệ đồng thời biến sắc, Thương Lâm Triều trở về bộ mặt háo sắc trước tiên, cười hì hì nói: "Đệ nhất mỹ nhân ai mà không thích, huynh đệ ta si mê cô vô cùng ấy chứ."
Liên Hề Vi bỗng bật cười làm Thương Lâm Chính ngẩn ra.
"Nếu vậy, để ta đánh đến khi nào các ngươi từ thích thành sợ mới thôi." Liên Hề Vi lạnh lùng, kiếm mang sát khí mãnh liệt nhắm vào hai người bọn họ.
Tin tức thiếu sơn chủ Doanh Châu giết đệ tử của Cừ trưởng lão rồi phế chức vị của Cừ trưởng lão, trục xuất ông ta khỏi Doanh Châu tiên sơn đồn thổi đến nay còn chưa dứt, bây giờ còn thêm tin nàng tỷ kiếm với hai công tử của Đại Dư tiên sơn, đánh hai người bọn họ thừa sống thiếu chết.
Liên Úc thượng tiên vừa xuất quan thì Thương Hoán thượng tiên của Đại Dư tiên sơn đã tìm tới cửa.
"Con gái ông lần này thật sự quá đáng, người làm cha như ông nên quản giáo nó cho tốt đi." Thương Hoán thượng tiên nhớ tới hai đứa con trai phải nằm giường dưỡng bệnh thì bực dọc nói: "Nó còn dẫn Thương Lâm Tị về Doanh Châu nữa, sao nào, sợ ta trả thù Thương Lâm Tị hả? Đều là con ta cả, tuy ta không thích nó nhưng cũng không thể nào giết nó được."
Mặt Liên Úc thượng tiên không cảm xúc, sờ sờ thanh trường kiếm bên hông, "Hai đứa con trai ông chết rồi à?"
Thương Hoán thượng tiên: "Không, nhưng bị trọng thương rồi."
Liên Úc thượng tiên: "Không chết thì là chuyện nhỏ thôi."
Thương Hoán thượng tiên càng tức hơn, "Con trai ta bị con gái ông đánh chết mới tính là chuyện lớn hả!"
Liên Úc thượng tiên: "Cũng không phải, chết hay chưa chết đều là chuyện nhỏ."
Thương Hoán thượng tiên: "Liên Úc! Ông đừng có hiếp người quá đáng!"
Giọng điệu của Liên Úc thượng tiên từ đầu chí cuối không gợn chút sóng, "Con gái ta không thể nào vô duyên vô cớ đánh người, ông vẫn nên dạy dỗ con trai mình cho tốt đi đã."
"Được, ông hay lắm! Hừ." Thương Hoán thượng tiên tức giận đùng đùng, phất áo bỏ đi.
Thương Hoán thượng tiên đi rồi Liên Úc thượng tiên mới ngoái đầu nhìn sang, "Hề Vi."
Liên Hề Vi bước ra, gọi: "Cha."
Liên Úc thượng tiên ấn vai nàng nhìn ngó một lượt, "Bị thương rồi.

Có chuyện sao không nói với cha?"
Liên Hề Vi hiểu ý cha, nàng nắm áo ông ấy cười nói: "Con lớn rồi, đã trở thành chỗ dựa của biết bao người, con phải bảo vệ họ không để họ bị ức hiếp, sao có thể cứ gặp chuyện gì là chạy đến tìm cha xin giúp đỡ, với lại cha bế quan, con không muốn làm phiền cha."
Liên Úc thượng tiên nhìn con gái, "Chuyện của Cừ trưởng lão, cha vốn định sau khi bế quan trở ra sẽ giải quyết, không ngờ con động thủ trước rồi.

Tiếp theo còn vài việc cần xử lý, cha sẽ làm, con không cần lo nữa đâu."
Đợi khi Liên Hề Vi ra về rồi, Liên Úc thượng tiên đứng trong phòng, nhắm mắt lẩm bẩm: "Hề Vi, con phải trưởng thành nhanh hơn nữa mới được, cha sắp không còn ở bên con bao lâu nữa rồi."
- Hết chương 77 -
NNPH lảm nhảm:
Mấy nay bận bịu deadline, thi cử các thứ quá nên up chương chậm trễ.

Sắp tới rảnh hơn sẽ đẩy nhanh tốc độ, truyện cũng còn dài lắm....


Bình luận

Truyện đang đọc