TRONG MẮT CHỈ CÓ TRỜI XANH


"Giúp tôi?" Tần Thiên giận dữ bật cười, "Anh Trương à, chuyện vẫn chưa tra ra kết quả đâu, lao thẳng tới kết luận như thế có phải hơi không phù hợp lắm?"
"Chuyện, chuyện này chẳng phải đã rõ mười mươi à?" Trương Khai Kỳ gấp gáp, "Kê khai trên máy tính sao mà làm giả được!"
"Anh Trương." Tần Thiên đứng thẳng người, hơi nghiêng về phía trước ghì tới gần mặt Trương Khai Kỳ, đôi mắt đen láy mang vẻ lạnh lẽo chưa từng thấy, "Anh không cảm thấy mọi chuyện khéo quá à? Làm sao ngay đúng hôm ấy anh có việc? Sau khi nhờ tôi còn rảnh rỗi giúp tôi kiểm kê vào đúng thời gian đó?"
"Bao nhiêu lần trước đó nhờ tôi giúp, anh đều quăng đơn hàng cho tôi rồi đi cơ mà..." Tần Thiên sâu xa.
"Ấy, chẳng phải hôm đó anh đã nói với cậu buổi chiều mới bận à? Ha hả, sáng đó cũng khá nhàn hạ nên giúp cậu một tay, có vấn đề gì đâu!" Trường Khai Kỳ vội vội vàng vàng thanh minh, "Chưa kể, cậu giao hàng có vất vả thì tiền công cũng của cậu cả! Anh chẳng mó tới một xu! Anh Trương đây thấy cậu là người mới, kiếm tiền không dễ dàng gì mới muốn giúp cậu kiếm thêm tí tiền tiêu vặt, chẳng thế thì đã đi nhờ người khác!"
"Thế tôi lại cảm ơn anh quá!" Tần Thiên lấy làm nực cười trước sự trơ tráo vô liêm sỉ của gã này, "Chắc về sau tôi không kham nổi lòng "hảo tâm" thể loại này của anh nữa đâu, nào chỉ dầm mưa cả ngày sốt cao cảm cúm phải nghỉ ròng rã một tuần trời, lại còn không hiểu vì sao phải bồi thường ba vạn?"
"Thôi, bây giờ nói mấy chuyện này có ích lợi gì!" Phương Hoành Tiệm can ngăn cuộc hội thoại sực mùi thuốc súng dao găm của hai người, "Quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng tìm đơn hàng đã mất về! Nếu tìm được thì không cần bồi thường."
Anh ta nói tiếp: "Tối qua tôi đã gọi Tiểu Vương bên kho vận dọn sạch chỗ hàng hiện có, cả những đơn nhân viên giao đã nhận nhưng chưa giao cũng đã kiểm một lượt, không có."
"Tôi chắc chắn rằng ngày hôm đó tôi không làm mất đơn, tôi giao đến tận tay khách hàng đừng đơn một." Tần Thiên nghiêm túc nói, "Bảo vệ những khu dân cư tôi giao hẳn đều có ấn tượng với tôi, anh cứ thích thì đến hỏi."
"Người ta nói quan thương cấu kết, ha, biết đâu được nhân viên giao hàng cũng cấu kết với bảo vệ được, hỏi thì làm được cái quái gì?" Ngô Ba ở bên châm dầu vào lửa.
"Thế thì kiểm tra camera." Tần Thiên lạnh mặt, "Camera làm gì biết nói dối."
"Tiếc là mấy khu vực Trương Khai Kỳ nhờ tôi giao giúp, tôi để ý thấy vốn không có camera giám sát." Tần Thiên nhún vai, nói với Ngô Ba, "Cấp trên có muốn tra chắc cũng không được đâu."
"Khu có camera hay không không phải chuyện anh nhúng tay vào được, tự khu dân cư họ làm ấy chứ." Trương Khai Kỳ thấy hai người thình lình kéo chủ đề câu chuyện tới đây, gân cổ lên nói: "Tôi đây đơn nào cũng tận tay giao được chưa!"
"Ồ, phải không?" Tần Thiên cười cười, "Tôi còn tưởng anh là cái kiểu thích quẳng hàng ở phòng gác rồi phủi mông đi chứ?"
"Tôi...!" Trương Khai Kỳ muốn chối bay biến, nhưng sự thật là mình thường xuyên có hành động như vậy, chỉ còn nước chuyển chủ đề, "Cậu đừng có mà vẽ chuyện, nãy giờ đang giải quyết chuyện cậu làm mất hàng."
"Quản lý Phương." Tần Thiên không muốn lý lẽ với Trương Khai Kỳ thêm, suy nghĩ trong đầu thình lình chuyển ngoặt ra một ý: "Khách hàng ở khu đó? Chúng ta có thể hỏi quản lý và bảo vệ khu xem họ có ấn tượng gì không.


Cứ xem như tôi và bọn họ có câu kết gì với nhau như tổ trưởng Ngô nói thật, vậy thể nào cũng nhìn ra vấn đề."
"Dù sao tôi cũng cây ngay không sợ chết đứng."
Trương Khai Kỳ kêu gào than vãn trong bụng: "Hỏi mấy lão đó thì được cái gì? Chuyện này xảy ra trên đường giao, bọn họ làm gì tiếp xúc đến!"
Tần Thiên đáp lời: "Haha, cái này khó mà chắc chắn được."
Phương Hoành Tiệm trầm tư một lúc, gật đầu: "Cũng được.

Chút nữa chúng ta sẽ đến khu dân cư Lam Loan hỏi thử."
Khu dân cư Lam Loan?
Tần Thiên nhớ đến ông quản lý tài sản nhiều lần khó chịu ra mặt với mình kia, cảm thấy dường như câu chuyện càng lúc càng phức tạp.
"Tết Dương năm nay trùng với cuối tuần, chắc hẳn đã có rất nhiều người lên kế hoạch du lịch cho kỳ nghỉ ngắn kéo dài ba ngày này.

Đáng đề cập đến nhất là chương trình khai mạc Lễ hội văn hóa Thành Đô năm nay —— Lễ hội ánh sáng quốc tế cũng sẽ long trọng khai mạc trong đêm giao thừa, người dân có thể di chuyển bằng tuyến đường sắt số 2 hoặc xe buýt 76, 28 đến thẳng núi Sư Tử nơi tổ chức lễ hội ánh sáng, vừa chứng kiên lịch sử lâu đời vừa tận hưởng lễ hội ánh sáng thế giới của Thành Đô..."
Vào giờ cao điểm buổi tối, người dẫn chương trình trên đài đang đọc bản tin.

Long Nghị vừa giải quyết xong xe của hai hộ gia đình bất cẩn quẹt phải nhau, anh ngồi xuống mở ca trà nhấp một hớp, cúi đầu sửa sang lại thư tín nhân viên giao thư gửi tới hôm nay.
Nhắc tới...!hình như hôm nay Tần Thiên không đến giao hàng?
Long Nghị thấy kỳ lạ trong lòng.


Sáng sớm nay lúc ăn sáng với nhau anh còn nghe thanh niên nói dạo này cuối năm rồi, chương trình khuyến mại của doanh nghiệp tăng đột biến, từ đợt 12/12 còn chưa xả hơi được mấy bữa đã chuẩn bị tăng ca lại."
"Siêu Siêu! Siêu Siêu! Con đâu rồi!"
"Viên Văn Siêu! Viên Văn Siêu! Ra đây mau lên!"
Đang thất thần suy nghĩ, bên tai chợt liên tục vang lên tiếng gọi đầy lo lắng.

Long Nghị ngẩng đầu nhìn sang, Hai người ra khỏi hàng lang khu ba, rối rắm hoảng hốt tìm kiếm tứ phía, la hét gọi.
Một người đàn bà đã luống tuổi và một người phụ nữ, đó là bà Viên Long Nghị chạm mặt một ngày mấy lần trong khu dân cư, người phía sau hơi lạ mắt.

Nhưng nếu anh nhớ không lầm thì đó là bảo mẫu người nhà bà Viên thuê, hình như họ Vưu.
"Siêu Siêu! Ra đây đi mà! Bà ngoại mua bánh tai mèo cho con này, chúng ta về nhà ăn đi!"
Bà Viên chống gậy, run run gọi tên đứa cháu.

Nhưng hình như bà cũng không biết phải gọi vào đâu, cứ vòng tới vòng lui, gấp gáp đến độ chực rơi nước mắt.
"Siêu Siêu của bà ơi, cháu ngoan của bà, con chạy đi đâu mất rồi!"
"Bà đừng gấp.


Vừa nãy thằng bé bảo đi xuống chơi với bạn trong khu, không chạy đi đâu xa được."
Người phụ nữ thoạt nhìn ngoài ba mươi đứng bên cạnh bà cụ, quýnh quáng xoa tay nhỏ giọng an ủi.
"Tôi không vội! Tôi còn không vội được hả!" Bà Viên nện gậy chống xuống đất, "Nó có phải con cái của cô đâu, đương nhiên cô không gấp rồi!"
"Rốt cuộc bảo mẫu như cô làm được cái tích sự gì! Còn không biết đường trông một đứa trẻ lớp hai! Nhà tôi không trả lương cho cô phải không?" Bà kêu khóc, "Nghiệp chướng trời đất ơi, nếu không tìm thấy Siêu Siêu bà già này cũng không thiết sống nữa!"
"Xin, xin lỗi bà!" Người phụ nữ muốn khóc, nhăn mặt lại nuốt nước mắt, "Lúc đó con đang nấu cơm, mọi ngày thằng bé ngoan lắm, vừa nãy cứ nằn nì con suốt.

Con không cho phép, ai biết được thằng bé len lén canh mở cửa chạy tuốt..."
"Còn ở đó mà bao biện! Ở đó mà tìm lý do!" Bà Viên khó thở, giơ gậy chống lên muốn đánh người, "Nó là một đứa trẻ con, nó biết cái gì! Cô là người lớn, còn là người con gái tôi mướn về trông! Cô trông cháu tôi như thế phải không!? Để cháu tôi sờ sờ ra đó lạc đi đâu còn không biết!"
Xung quanh cả hai tụ tập cả đám người vừa tan làm về, ai cũng xúm vào khuyên nhủ nói đỡ cho mấy câu.
"Bà Viên đừng nóng, đừng nóng.

Bà thở trước cái đã, để mọi người ở đây giúp bà tìm!"
"Đúng đấy, bà yên tâm, tôi cũng như nhìn Siêu Siêu lớn lên từ hồi còn nhỏ xíu.

Bình thường ngoan ngoãn như thế, chắc thằng bé không đi xa đâu."
"Việc cấp bách nhất là tìm đứa trẻ trước, chuyện khác để về truy cứu sau, thế có đúng không?"
"Phải phải, trời giờ này lạnh như thế, đừng để thằng bé rét ra cảm nữa."
Nghe mọi người khuyên nhủ, bà Viên ít nhiều xuôi xuôi, nhưng nước mắt vẫn cứ lã chã rơi: "Siêu Siêu, Siêu Siêu của bà, con chạy đi đâu rồi?"
"Anh Long, thấy thằng bé kia không?"

Thấy Long Nghị đi tới, một cậu thanh niên lên tiếng hỏi.
"Không, vừa rồi tôi giải quyết chuyện xe cộ ngoài kia, không để ý khu bên trong này."
Khu dân cư cũ bất tiện chỗ này, chỉ có một mình anh trực, anh thì đâu phải thần tiên bốn mắt tám tai làm sao để ý cho xuể từng thứ một được.

Mà làm ngươi ra bối rối nhất là trong khu dân cư không lắp đặt camera, trọng trách của bảo vệ như anh lại càng nặng nề.

Nếu thật sự có kẻ khả nghi lẻn vào, có chuyện gì đó xảy ra, họ sẽ là người phải ôm trách nhiệm.
"Ôi chà, có camera thì đã đỡ rồi, chí ít cũng biết thời gian địa điểm lần cuối đứa bé kia xuất hiện." Có hộ gia đình xen lời.
"Cũng tới chịu thôi, bên tải sản không cho lắp, chị Trương đại diện các hộ đã nói không biết bao nhiêu lần, cái công ty này kẹt sỉ phát ớn!" Một người khác oán trách.
Thấy Long Nghị còn ở bên nghe được, có người tốt bụng lúng túng giải vây: "Nào mọi người, khu dân cư của chúng ta khởi công xây lâu rồi, phí quản lý tài sản thấp hơn mặt bằng chung cả hai lần, cái công ty kia đã phủi tay mặc kệ từ đời nào, phân công người ta tới đây đã là khá khẩm rồi."
"Không sao, họ cắt xén thật." Long Nghị cũng không vẻ vang gì với công ty, ăn nói thẳng thật, "Lương tháng trước còn chưa trả cho tôi."
"Ô đệt, thật ấy hả? Anh Long dễ dãi thật đấy, phải đòi lẹ đi chứ!" Thanh niên nọ bất bình thay anh, "Chuyện liên quan tới lợi ích cá nhân anh chứ có phải giỡn chơi!"
"Ừm, chắc là trả chung với lương tháng này." Dù Long Nghị không có tiền nhưng cũng không vội tiêu.

Anh đã hỏi hai lần, quản lý cũng là người thành thật, bảo gần đây công ty đang thưa kiện, bên tài vụ hơi bận rộn, tháng sau chắc chắn sẽ gửi lương, nên anh cũng không một hai đòi riết.
Giờ cũng không phải thời gian nói chuyện.

Long Nghị thấy bà Viên và người phụ nữ họ Vưu kia đang vội lau nước mắt, mau chóng lên tiếng: "Thế này, mọi người phụ một tay chia nhau ra tìm xung quanh đây xem."
Edit: tokyo2soul.


Bình luận

Truyện đang đọc