TRONG MẮT CHỈ CÓ TRỜI XANH


Thế nhưng trong phòng không có gió.
Dường như bóng tối nuốt chửng mọi thứ, chỉ còn dư lại tiếng th ở dốc kiềm chế và tiếng nhịp tim chồng lên nhau trong cái tĩnh mịch hầu như không nghe thấy.
Không khí trở nên sền sệt đặc dính, Tần Thiên cảm giác ngón tay người đàn ông miết lên môi mình, nhẹ nhàng lau khô nước bên khóe môi.
"Tiểu Thiên, em không phải phụ nữ."
Lòng bàn tay người đàn ông thô ráp mà dịu dàng, từng chữ nói ra lại chẳng khác nào những nhát búa nặng nề nện vào ngực Tần Thiên.
Phải, cậu không phải phụ nữ, cho nên dù có thế nào đi nữa, anh Long...!cũng sẽ không thích đâu.
Tần Thiên há to miệng, chỉ thấy mình khó thở, trái tim bị bóp chặt, đến một câu đầy đủ cũng không nói nổi nên lời.
Nhưng chỉ một tích tắc sau, người đàn ông lại kéo cậu khỏi bờ vực nghẹt thở, lần nữa hô hấp.
"Tôi cũng không thích phụ nữ."
Anh có ý gì?
Anh Long...!có ý gì?
Tần Thiên bắt đầu ảo não trách mình sao lại uống rượu cơ chứ, bây giờ đầu óc chẳng nghĩ được gì, không cách nào hiểu ra hàm ý người đàn ông muốn nói chỉ trong khoảng thời gian ngắn.
Cậu mở to mắt, muốn nhìn thật rõ người ở trước mặt mình, muốn bám riết hỏi rốt cuộc anh có ý gì.


Nhưng người đàn ông lại chống tay nâng người dậy, bước khỏi giường.
Tần Thiên ngạc nhiên, trơ mắt nhìn bóng dáng người đàn ông vùi trong tối gần như chạy trối chết khỏi phòng mình.

Cửa buồng tắm đóng sầm lại nghe rầm một tiếng, tiếng nước chảy cũng tiếp nối vang lên.
Trên mu bàn tay vẫn còn xúc giác lạ lẫm của v@t cứng chạm lấy vừa rồi, cực nóng, thiêu đốt.

Tần Thiên sững ra hồi lâu, rốt cuộc ý thức được đó là gì.
Cậu cắn môi, đưa tay che khuất đôi mắt mình.

Trong bóng tối, khóe môi cong cong của cậu như mếu khóc lại vừa như cười.
Trong buồng tắm, Long Nghị ngửa đầu để mặt nước nóng tuôn xối từ trên xuống.

Anh khép hờ mắt suy tư hòng che đậy gợn sóng nơi đôi ngươi.

Dường như trên lưng còn sót vết ướt át từ nụ hôn và cái li3m láp của thanh niên.

Mãi cho đến khi dòng nước làm ướt hết cơ thể, anh mới lau mặt, cúi đầu đưa mắt nhìn thứ dựng thẳng kêu gào trên bụng mình.
Trong phòng, hơi ấm từ thảm điện hun khô nóng cơ thể Tần Thiên.

Cậu lột áo ra, cởi phăng quần, nghiêng người vùi mặt vào gối đầu còn sót lại chút ít mùi hương của người đàn ông.

Tiếng nước ở buồng tắm không xa vọng lại, Tần Thiên tưởng tượng dáng vẻ tr@n trụi của Long Nghị giờ phút này, anh chống tay lên tường đứng dưới vòi sen, thở gấp gáp rỉ ra một tiếng rên nhỏ vụn.
Cách nhau hai cánh cửa, khoảnh khắc này, hai người đàn ông không hẹn mà cùng lần tay xuống th@n dưới.
Trước đó Tần Thiên tránh mặt Long Nghị, chỉ mới vài ngày ngắn ngủi tình hình đã thay đổi hoàn toàn, biến thành cả ngày không thấy bóng dáng Long Nghị đâu.
Liên tục vài ngày sau đêm hôm ấy, Tần Thiên phát giác chỉ toàn Đại Lưu và một người khác tên anh Triệu trực ca ngày, hỏi ra mới biết Long Nghị chủ động nhờ hai người họ đổi ca đêm, cứ vừa giao ban là xách thùng đồ nghề đi khắp khu dân cư hết sửa cái này đến chữa cái kia, đặt Móm lên ghế phòng trực cho nó ngồi đó canh cổng, còn anh nói chung chỉ cần có Tần Thiên xuất hiện sẽ không thấy mặt mũi đâu.
Cố chịu đến sáng sớm, chờ Tần Thiên đi rồi mới về phòng ngủ.

Không phải Tần Thiên không nghĩ đến chuyện chặn anh, dù sao khu dân cư bé tí như thế, phòng trực lại cách phòng ở cả hai có mấy bước chân, muốn gặp thật chẳng lẽ lại không gặp được à?
Chỉ là thấy Long Nghị thà nửa đêm tảng sáng đi sửa gạch trong khu dân cư chứ nhất quyết không dám chạm mặt mình, Tần Thiên giận dỗi hết một hai ngày rồi lại thôi.
Cậu tự khuyên nhủ bản thân, anh Long đã ở ngay sát ranh giới hiểu ra rồi.
Ai biết chừng là đang bận xấu hổ đó!
Hẳn phải cho anh thêm chút thời gian.
Không vội được.
Lái xe điện hứng gió bon bon trên đường giao hàng, Tần Thiên li3m đôi môi hơi khô khốc, nghĩ bụng chiều đi qua cửa hàng phải nhớ mua thỏi son dưỡng.
Nghe con gái nhà chị Hoàng bán tạp hóa bảo, có cái gì tên mật ong nhỏ ấy, tối trước khi đi ngủ bôi một miếng, môi bóng cực kỳ!
Không biết nghĩ đến cái gì, trong cơn gió buốt thấu xương, hai gò má Tần Thiên lại ửng vạt hồng.
Vì Tần Thiên giả vờ như không nhớ rõ chuyện đêm ấy lắm.

Long Nghị tránh mặt mấy ngày mới phát hiện thanh niên không tỏ vẻ gì khác thường, cũng không chất vấn vì sao anh lại làm ra những hành động như vậy nên cũng dần trở về sinh hoạt làm việc như bình thường.
Long Nghị thở dài, chợt dâng lên cảm giác khó tả như uống một viên thuốc nhưng lớp vỏ đường bọc bên ngoài tan hết, chỉ còn mỗi vị đắng ngắt chui tọt vào cổ họng.
"Hôm nay ăn cá trụng nha anh?"
Long Nghị đang ngồi trong phòng trực thất thần, thình lình Tần Thiên thò đầu vào từ cửa sổ.

Gương mặt tươi tắn hớn hở của thanh niên cách mặt mình chưa đến nửa mét, Long Nghị vô thức lùi về sau.
"Được."
Anh qua quýt gật đầu.

"Anh còn muốn ăn gì nữa không? Em mua rồi nấu một lượt luôn!"
Thanh niên lại dí người sát vào, đôi mắt đã trông sinh động như trước.
"Cứ xem rồi mua."
Long Nghị ho khan một tiếng, lia mắt đảo quanh khắp mặt bàn, không nhìn Tần Thiên.
Cậu nghiến nghiến răng, chẳng nói chẳng rằng, cũng bất động ghì người nhìn chằm chằm người đàn ông.
Long Nghị đành nâng mắt lên, thỏa hiệp nói vài món cả hai đều thích: "Khoai tây, măng tây, ngó sen."
"Dạ!"
Bây giờ Tần Thiên mới hài lòng, cười toe gật đầu với Long Nghị: "Anh chờ nhé, em đi mua liền!"
Đưa mắt nhìn bóng lưng Tần Thiên vặn tay ga chạy đi xe, Long Nghị lại cảm giác ánh mắt mình vẫn còn dán chặt vào đôi môi cong cong của thanh niên.
Trước đó không thấy gì...
Sao bây giờ lại trông hệt như trái lựu vừa bóc vỏ? Đỏ au, như thể chỉ cần nhẹ cắn lên là tươm nước.
Long Nghị quẹt tay lau mặt, ngón tay chống lên huyệt thái dương, thở dài.
Anh đúng là điên rồ..


Bình luận

Truyện đang đọc