TRONG MẮT CHỈ CÓ TRỜI XANH


2009, hạ.
Biên giới Tây Nam, núi Chương Long.
"Hộc...!hộc...!Tiểu đội trưởng, bao lâu nữa chúng ta mới đến nơi?"
Trên cung đường núi gập ghềnh khúc khuỷu, cậu thanh niên chừng hai mươi tuổi thở hồng hộc, vừa đạp hòn đá leo lên cao vừa đưa tay quẹt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Người đàn ông đi phía trước quay đầu nhìn sang chỗ khác, gương mặt đen nhẻm lộ ra: "Cậu la lối cái gì! Sắp lên đến nơi rồi! Qua ngọn núi này là tới!"
Ánh nắng gay gắt từ bầu trời không một gợn mây chiếu xuống, làm hàm răng trắng của anh ta chói mắt đến lạ lùng.
"Mấy thằng oắt các cậu! Tuổi còn trẻ mà sao thiếu kiên nhẫn thế không biết? Hả!" Tiểu đội trưởng quay đầu nhìn năm, sáu gương mặt non choẹt sau lưng mình, đưa tay chỉ người dẫn đường đã bỏ xa họ mấy chục mét trên sườn núi, "Nhìn trung đội trưởng của chúng ta xem!? Hơn các cậu chục tuổi có lẻ đấy, leo núi mà mặt không đỏ thở không gấp! Hộc..."
Đầu đinh không phục: "Trung đội trưởng cao to khỏe mạnh, dung tích hô hấp hơn tụi em nhiều ạ tiểu đội trưởng!"
Tiểu đội trường nổi cáu phì cười: "Thế sao cậu không nói trung đội trưởng cao hơn cậu hai cái đầu, độ cao so với mặt nước biển cũng hơn bình thường nên khó hô hấp hơn hả!?"
Nơi đây là cao nguyên có độ cao trên 4500 mét so với mặt nước biển, cứ mỗi lần lên cao một mét là hít thở lại khó khăn hơn.

Đầu đinh cao một mét sáu mấy thân gầy còm thấp bé, lúc đứng cạnh trung đội trưởng chẳng phải hít thở không khí thấp hơn cả quãng à.
Cuộc đối thoại này làm mấy cậu tân binh cười bò, tiếng cười vang dội đi rất xa giữa ngọn núi thênh thang bạt ngàn.
Người đàn ông dẫn đầu nghe thấy, ngoái lại nhìn, cúi đầu xem đồng hồ đeo tay, nói với thanh niên đang bám sát mình liên tục bên cạnh.
"Nói với bọn họ, nếu còn sức cười như thế mà không có sức đi, chốc nữa đến nơi chống đẩy mười hiệp."

"Ô!"
Thanh niên nghe vậy mắt sáng lên, cười hề hề đưa tay lên miệng rống ra sau: "Trung —— đội trưởng —— lệnh —— ai cười —— to nhất —— thì —— chống đẩy nhiều nhất ——"
Người đàn ông nghe thanh niên diễn đạt lại sai đủ kiểu cũng không chỉnh đốn, khóe môi hơi nhếch tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này cằn cỗi lại hoang vu, dù anh cảm thấy không vấn đề gì, nhưng mấy cậu tân binh mà không có tinh thần tự vui vẻ tự tiêu khiển, sẽ luôn có một số nhỏ dồn nén vỡ tung vì cô độc.
"Ê —— Lý Thiết Trụ! Cái đồ nối giáo cho giặc này —— Trụ Tử thối!"
Tân binh vừa nãy cười to nhất kêu r3n, chưa kịp gào xong đã bị tiểu đội trưởng của mình cho một cú, "Ối!"
"Có biết nói năng cho đàng hoàng không! Trung đội trưởng là hùm hổ hay gì! Lại còn nối giáo cho giặc, tôi là thấy cậu ngứa da ngứa thịt rồi đấy!"
"Ôi cha, trung đội trưởng của chúng ta đẹp trai anh dũng, thế cũng phải là lão hổ uy thế số một cơ mà!?" Tân binh ấm ức lắm.
Một tân binh khác đã học xong cấp ba bịt miệng cậu ta lại: "Nhị Đản ông bớt làm mất mặt anh em tân binh lại coi, không biết thành ngữ thì đừng có mà nói!"
"Ê ưm!" Nhị Đản kéo tay đồng đội xuống, "Đã nói đừng gọi ông là Nhị Đản rồi mà!"
Đằng sau vẫn cãi cọ ỏm tỏi.

Mắt thấy đã qua khe núi, Lý Thiết Trụ theo kịp bước trung đội trưởng, tò mò hỏi: "Trung đội trưởng, sao lần này chúng ta huấn luyện dã ngoại xa thế ạ?"
Thường họ chỉ huấn luyện trong doanh trại bên rìa thị trấn.

Hôm nay mới rạng sáng đã cho phát chuông báo khẩn cấp, tập hợp tất cả quân lính, tờ mờ sáng đã bắt đầu hành quân.
"Có nhiệm vụ." Người đàn ông không nhiều lời, chỉ vỗ vai thanh niên, "Một lát cứ học hỏi thêm nhiều."
"Vâng!" Lý Thiết Trụ gật đầu, đôi mắt sáng bừng, vô cùng tin cậy vào trung đội trưởng của mình.
Rạng sáng cùng ngày Long Nghị cũng mới nhận được nhiệm vụ từ cấp trên, thông báo anh dẫn đội tiến vào núi Chương Long chấp hành nhiệm vụ phòng thủ.
Theo nguồn tin tức đáng tin cậy, hôm nay ở khe núi có vụ buôn lậu, đội ngũ đã hoàn thành công tác phân công, nhưng phòng tình huống ngoài ý muốn nên Đại đội trưởng vẫn cử thêm hai trung đội đến canh phòng, bố trí họ đóng quân bên ngoài khe núi.
Dốc đá lởm chởm hướng xuống núi Chương Long.

Đến lưng chừng sườn núi, Long Nghị phát lệnh toàn bộ dừng lại, bắt đầu chỉnh đốn bố trí.
Anh đã từng chấp hành nhiều nhiệm vụ tương tự trước đây rất nhiều lần, cũng đã từng tự tay bắt gọn tội phạm buôn lậu.

Nhưng bây giờ trên cương vị khác, trách nhiệm anh mang cũng hoàn toàn khác.
Sau khi bàn giao nhiệm vụ, các tân binh đều tỏ ra hết sức kích động và hiếu kỳ, Long Nghị lại lạnh mặt nhấn mạnh khả năng gặp nguy hiểm.
"Các phần tử tội phạm rất có khả năng mang theo súng, thuốc nổ.


Tôi hy vọng mỗi người các cậu nhớ thật rõ những nội dung huấn luyện hằng ngày.

Nếu thật sự chạm mặt bọn chúng, đừng hoảng loạn, hãy tùy cơ ứng biến."
Mặc dù phổ biến rất nghiêm trọng, nhưng trong lòng Long Nghị biết.

Lực lượng phòng thủ vòng ngoài như bọn họ cơ bản không có khả năng tiếp xúc với những tay buôn lậu kia, nhưng vẫn nhìn mấy cậu tân binh châu đầu ghé tai chỉ trỏ luôn tay luôn chân, hình như đang tính toán xem nếu gặp thật thì tóm bọn chúng thế nào.

Long Nghị lắc đầu, để kệ mấy đứa vậy.
Núi rừng cao nguyên giữa hè vắng vẻ tĩnh lặng, ngoài tiếng chim tước líu ríu xa gần cũng chỉ có những cơn gió hiu hiu lay động cây lá nghe xào xạc.
Binh sĩ mặc quân phục ngụy trang ở trong bụi cỏ, bàn tay đen xì nắm lấy báng súng màu đen, ẩn mình dưới hàng hàng lớp lớp cây cỏ rậm rạp.

Nếu không quan sát thật kỹ sẽ không phân biệt được đâu là cỏ đâu là người.
"Đã bốn tiếng rồi...!còn phải nằm bao lâu nữa?" Giọng nói rất khẽ cất lên từ bụi cỏ.
"Không biết...!chờ lệnh từ trung đội trưởng." Đầu bên kia bụi cỏ có tiếng trả lời rất nhỏ.
"Đầu, đầu tôi ngứa quá, hình như có con gì bò vào rồi!" Tiếng vải ma sát sột soạt vang lên.
"Đừng nhúc nhích! Chịu đựng!" Một giọng nói khác cản người nọ lại.
Lúc này, giữa tiếng trò chuyện âm thầm, cách đó không xa bỗng có tiếng nổ loáng thoáng vang lên.

Tim Long Nghị đánh thịch một tiếng, là mìn nổ!

Anh lấy lại bình tĩnh, siết chặt súng trong tay.
Nhưng hiện giờ anh không cách nào tiếp cận nhắc nhở đám người xung quanh, chỉ có thể đặt hết sự chú ý vào hoàn cảnh sát bên mình.
Hy vọng không có người trốn.
Long Nghị không mong cầu công lao gì, chỉ mong lính dưới quyền mình không mất một người, tất cả bình an vô sự.
Nhưng có đôi khi ông trời rất thích đối chọi với con người.
Rất nhanh sau đó có tiếng bước chân lộn xộn dồn dập vang lên.

Người nọ thở hồng hộc, miệng hùng hổ chửi tục, hình như nói mình vừa bị ai hố, một lát ra ngoài nhất định phải đập chết nó.
Long Nghị giữ im lặng, cơ cánh tay và lưng nở ra dồn lực, dự định chờ người kia đến gần hơn sẽ tiếp cận tóm gọn.
Nhưng anh còn chưa làm gì, bụi cỏ cách đó không xa thình lình động đậy!
Mẹ kiếp, đám nhóc ranh bất cẩn này!
Long Nghị im thít chửi một cậu, lập tức siết chặt súng, nhổm dậy.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích; Tên huyện thành và nội dung không có thật.
Edit: tokyo2soul.


Bình luận

Truyện đang đọc