TRONG MẮT CHỈ CÓ TRỜI XANH


"Tổ trưởng Ngô?"
Tần Thiên nhìn chằm chằm Ngô Ba vừa ra khỏi văn phòng, thầm quan sát bộ đồ Tây bên ngoài cái thây phì nhiêu của gã, dự cảm bất ổn trong lòng cứ tăng dần lên.
"Haha, Tiểu Tần à, cuối cùng cũng gặp lại." Ngô Ba chắp tay sau lưng bước đến, nheo mắt, trong con ngươi vẫn là ánh nhìn Tần Thiên chê ghét y hệt trước.
"Cảm phiền cậu vẫn còn nhớ anh..." Trong bụng Ngô Ba rất hả hê, cái nhìn chăm chăm thẳng vào Tần Thiên thêm phần suồng sã, "Cơ mà ấy, cậu nên đổi xưng hô rồi ấy nhỉ."
Gã hếch đầu về phía Vương Đông Đông đứng bên: "Tiểu Vương à, lại đây, nói cho Tiểu Tần nghe xem gọi anh thế nào mới phải?"
Mặt mày Vương Đông Đông như ăn phải đống phân, nhưng vẫn kiềm chế lên tiếng: "Quản lý Ngô."
Dự cảm của Tần Thiên thành thật, mặt mũi tức khắc xụ xuống.
Ngô Ba...!vậy mà lại ngồi lên cái ghế của Phương Hoành Tiệm!
"Tiểu Tần à, đừng nóng nào." Ngô Ba cực kỳ thích chơi trò đánh chó mù đường đánh kẻ sa cơ, ở trước mặt thanh niên đã từng không coi gã ra gì, gã dương dương đắc ý nghiêng người mở cửa: "Có gì chưa rõ thì chúng ta vào văn phòng từ từ nói chuyện."
"Không cần."
Tần Thiên sầm mặt, quay người bắt đầu lấy hàng hôm nay giao.
"Chừa mặt mũi cho đấy mà không cần!"
Ngô Ba xì một tiếng lầm bầm, lại nhìn chăm chăm Tần Thiên làm việc, nào cơ bắp nào dáng lưng đường cong eo, lát sau mới ngân nga hát đủng đỉnh về văn phòng.
Gã không vội.
Quan hơn một cấp đủ đè chết người, bây giờ gã ta là cấp trên của Tần Thiên, chỉ cần cậu còn làm việc ở đây thì sớm muộn gã cũng thỏa nguyện.
"Rốt cuộc chuyện là thế nào?"
Liếc mắt nhìn cửa văn phòng khép lại, Tần Thiên quăng cục hàng sang bên, lạnh mặt hỏi Vương Đông Đông.
"Nhóc không trả lời thì anh vô kia hỏi thẳng Ngô Ba." Thật ra Tần Thiên đã nhẩm đoán trước, chỉ là cậu vẫn không hiểu nổi tại sao Vương Đông Đông cứ chường cái bản mặt kia ra.

Lúc mới vào công ty cậu đã nghe nói Ngô Ba có quen biết cấp cao, bởi vậy nên hồi trước vụ quấy rối tình dục mới không lớn chuyện.

Dù sao lúc đó cậu cũng không sứt mẻ gì, hai người đều là đàn ông, nói ra chưa chắc người ta đã tin.
Sau này Trương Khai Kỳ vu oan giá họa lên đầu cậu, Ngô Ba cũng hùa theo nhúng tay nhưng bị anh Long tóm gọn, cũng nhờ Lương Tam giúp đỡ nên Tần Thiên toàn thây trở về.

Cũng vì thế mà Ngô Ba bị quản lý Phương điều sang khu vực khác.
Xâu chuỗi một loạt sự việc ấy, Tần Thiên dễ dàng liên tưởng đến việc Ngô Ba quay về để trả thù cậu, mà Phương Hoành Tiệm chỉ là người bị liên lụy.
"Có chuyện gì thì cứ việc nhào thẳng vào đây, anh Phương có làm cái gì đâu, tại sao!"
Tần Thiên vốn là người ân oán rạch ròi, cậu càng nghĩ càng giận, cực kỳ muốn lao thẳng vào phòng quản lý nắm cổ áo Ngô Ba nói cho gã ta nghe từng chữ.

"Ai...!không phải đâu anh..."
Vương Đông Đông vừa nghe đã biết Tần Thiên muốn quẹo vào kia.

Cậu nhóc sợ quản lý Phương vừa đi Tần Thiên đã nối gót theo, không giữ miệng nữa mà mở miệng giải thích: "Anh Tiểu Thiên, không liên quan gì đến anh đâu, là tại quản lý Phương bị bắt gặp..."
Bắt gặp cái gì?
Tần Thiên ngẩng đầu chuẩn bị lắng nghe thật rõ ràng, lại phát hiện có bóng người cao lớn từ cửa nhà kho lướt nhanh qua mấy người họ, hùng hổ lao thẳng đến cửa văn phòng.
"Rầm."
Cửa nẻo rõ ràng vặn vào được lại bị người đọ đá văng ra, Ngô Ba đang ngồi trên ghế nhàn nhã chơi điện thoại hãi đến mức suýt thì té ngửa xuống gầm bàn.
Thanh niên với đôi mắt cháy phừng phực, ánh mắt hung thần ác sát của hắn không khác gì đang nhìn người chết.

"Cậu, cậu là ai!? Tính làm gì?"
Ngô Ba bị đạp cho một phát sợ mềm cả chân.
Gã thấy người này khá quen mặt, mà chưa kịp nhớ ra rốt cuộc là ai đã bị hắn tóm chặt cổ áo, xách ngược lên như con cá chết.
"Tôi cảnh cáo cậu, đừng, đừng làm loạn! Tôi, chỗ này có camera!"
Dù Ngô Ba thích đàn ông nhưng cũng biết ai đụng vào được còn ai không.

Đang khi nhẩm nghĩ trong bụng, gã tuyệt đối không được chọc vào cái loại có thể bóp chết mình trong một tích tắc này, cổ áo sơ mi càng siết chặt tới độ ngạt thở.
Gã vô thức quẫy đạp chân giữa không trung.
"Anh Lương! Đừng kích động!"
Vương Đông Đông chạy vào trước hết, Tần Thiên cũng đuổi theo ngay sau.
Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nghe thấy Ngô Ba mạnh miệng, cậu đưa tay đóng cánh cửa rụng rời sắp đổ sập kia.
Ngô Ba: "Khục khụ..."
Ông trời muốn giết người.
"Anh Lương, đừng kích động!" Vương Đông Đông lại la toáng lên, đưa tay thử rờ lên cánh tay căng cứng cơ bắp của Lương Tam.
Nhưng hắn bỏ ngoài tai, vẫn siết cổ Ngô Ba không mảy may buông ra.
Vương Đông Đông giậm chân, gấp gáp kêu lên: "Quản lý Phương muốn dàn xếp hòa bình là vì không muốn anh gặp rắc rối thôi!"
"Chẳng lẽ anh muốn như lần trước nữa hả!?"
Vừa dứt câu này, rốt cuộc Lương Tam cũng phản ứng.

Hắn hất Ngô Ba ra, ngoái đầu nhìn về phía Vương Đông Đông.
"Ý gì?" Sắc mặt Lương Tam cực kỳ khó coi, "Lần trước...!ông đây tự nghỉ việc, mắc mớ gì đến anh ấy?"
Vương Đông Đông tưởng Lương Tam biết rồi, kết quả không ngờ quản lý Phương đến giờ này vẫn chưa nói.
Nhưng đã kể tới đây, cậu nhóc dứt khoát huỵch toẹt ra.
"Lần trước anh đánh gãy xương người ta, dù có nghỉ việc người ta cũng muốn tố anh tới cùng..." Vương Đông Đông mấp máy môi, thương hại liếc Ngô Ba làm gã run lên.
"Quản lý Phương bồi thường năm vạn người ta mới chịu để yên..."
Vương Đông Đông thấy mặt mày Lương Tam càng tệ đi, tăng tốc kể hết một mạch: "Ban đầu quản lý Phương muốn lên cấp cao hơn, nội bộ cũng đã đưa ra thông báo rồi...!Kết quả ảnh bị khiếu nại bao che nhân viên nên mới ngồi suốt cái chức này hơn hai năm..."
"...!**."
Chỉ vài ba câu cũng đủ khiến con tim lẫn con mắt Lương Tam đau nhói, hận không thể bay về nhà siết chặt anh trai ngốc nhà mình đập cho một trận.
Không cho hắn biết một sự gì!
Mẹ nhà hắn năm đó còn tưởng người ấy không quan tâm mình, còn tự chuồn đi biệt tăm suốt hai năm.
Nếu biết người đàn ông ấy làm nhiều chuyện vì mình như vậy...!Hồi đó hắn đi làm cái rắm chó gì!
"Cậu, cậu dám đánh tôi...!Tôi cũng dám đi kiện cậu!"
Ngô Ba nghe chẳng hiểu mô tê gì còn đổ dầu vào lửa, cuối cùng cũng biết tên này là ai.
...!Chắc chắn là tên tình nhân nhà đó.
Mẹ nó, sao cong vòng hết vậy, tình nhân của người ta trông thẳng vậy mà.
Ngô Ba vừa sợ sệt vừa ganh tị trong bụng.
Giờ này đầu óc Lương Tam vẫn như đống hổ lốn, không hơi đâu đếm xỉa tới Ngô Ba.

Hắn chỉ lạnh mặt liếc mắt làm gã ta lập tức ngậm miệng.
Gã không muốn bị tẩn cho gãy xương đâu.
Tần Thiên cũng chưa hiểu lắm.

Cậu cẩn thận sắp xếp mớ thông tin của Vương Đông Đông lại, không nhịn được hỏi: "Anh Lương...!trước đây từng làm công ty mình à?"
"Vâng." Vương Đông Đông thấy Lương Tam không đằng đằng sát khí như mới nãy nữa mới thở phào, trả lời Tần Thiên: "Chắc phải hai, ba năm trước rồi, anh Lương có làm một thời gian."
Nên lần trước khi Lương Tam vào đây với tư cách nhân viên, Vương Đông Đông mới tỏ ra ngạc nhiên như vậy.
"Sau đó..."
"Sau đó có thằng oắt đui mù muốn làm trò khiếm nhã với quản lý Phương, bị anh Lương tẩn cho một trận." Khi ấy mãi Vương Đông Đông vẫn không hiểu tại sao Lương Tam phải phản ứng thái quá đến vậy, rốt cuộc bây giờ gặp chuyện cậu nhóc mới hiểu, "Rồi anh Lương nghỉ việc."
Tần Thiên mở to mắt.
Lần nữa thấu hiểu lời kể trước đây.
Hết sức bình thường, dù sao anh Lương với anh Phương là anh em, hàm là ai thấy anh trai mình bị đàn ông giở trò cũng sẽ không kiềm nổi.
Nên lần này...!cũng như thế?
Tần Thiên dời điểm nhìn sang Ngô Ba, tỏ vẻ căm ghét coi thường.
"Ngô Ba, đúng là cái đồ chó không sửa thói táp..."
Nói được phân nửa, Tần Thiên bỗng ý thức mình đang tự chửi cả mình, vội vàng đổi câu khác: "Cứ coi như anh Phương bị quấy rối đi, có tôi đây làm chứng! Tôi vẫn tố anh được như thường!"
Có bỏ việc cậu cũng phải tìm lại công bằng cho anh Phương!
"Cái gì!?" Lương Tam lần nữa cao giọng.
"Mày quấy rối anh ấy!?"
Ngô Ba khóc không ra nước mắt: "Làm gì có..."
Vương Đông Đông chẳng hiểu gì sất: "Ủa bộ không phải báo cáo anh Phương tác phong bất chính à?"
Tần Thiên như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: "Hả? Tác phong bất chính gì?"
Tác giả có lời muốn nói:
Bốn người, chả ai ăn nhập gì tới nhau..


Bình luận

Truyện đang đọc