TRONG MẮT CHỈ CÓ TRỜI XANH


Quán cơm Tần Tiên chọn khá gần nhà.
Khu dân cư Thiển Thủy nằm bên cạnh đường vành đai hai, mấy năm trước đây nhiều người ngại nơi này ở quá xa trung tâm thành phố.

Sau này hệ thống tàu điện được sửa chữa dần, giá nhà đất quanh đây tăng nhanh như chớp làm khu vực xung quanh cũng dần đông đúc nhộn nhịp lên.
Đằng sau khu dân cư có một con ngõ ẩm thực, tất tần tật mọi thứ từ lẩu xiên chiên đến cá nướng cái gì cần cũng có đủ.

Tần Thiên lựa quán dân sống ở đây hay ăn, nghe đồng nghiệp giới thiệu, chắc món ở đây cũng được lắm cho xem.
Long Nghị được nghỉ đúng hôm ấy.
Sáng sớm lúc ăn cơm nghe Tần Thiên đề cập đến buổi hẹn tối nay, tay cầm đũa gắp dưa muối chợt khựng lại vài giây, cuối cùng anh vẫn đồng ý.
Long Nghị tưởng rằng đứa nhỏ sẽ vì chuyện lần ấy mà chán nản uất hận, khoảng cách giữa cả hai cứ từ từ lớn dần.

Dù dạo này lòng anh cũng thường xuyên phiền muộn vô cớ, nhưng vẫn nhận định hệt như trước, rằng đây là kết quả tốt nhất cho cả hai.
Vài đôi đồng đội trước đây sau cùng vẫn là chia tay thành gia lập thất riêng phần mình, tất cả cũng bởi mối quan hệ vỡ lở mà mất cả gia đình bè bạn, dẫu có khăng khăng nắm tay bên nhau cách mấy rồi cũng có ngày phải đối diện với hiện thực đầy rẫy gian nan.
Bản thân Long Nghị không để tâm cái nhìn của người khác, anh chỉ có một thân một mình, những gì người ta gièm pha không liên quan gì đến anh.

Nhưng Tần Thiên thì không.
Đứa nhỏ có người thân, có bạn bè.

Nếu anh và đứa nhỏ thật sự yêu nhau vậy đứa nhỏ biết nói cho mẹ và anh trai thế nào? Qua lại với bạn bè đồng nghiệp ra sao?
Đêm hôm nọ, khi nắm lấy bàn tay ấy, Long Nghị đã thật sự muốn ích kỷ.
Nhưng khi mọi thứ đến trước mắt, anh vẫn ngừng lại.
Anh không nỡ.
Không nỡ lòng nhìn đứa nhỏ khổ sở, bị tổn thương, phải đối mặt với những lựa chọn vì mối quan hệ này vào một ngày nào đó trong tương lai.
Nếu sớm muộn gì cũng chia lìa, chẳng bằng từ phút ban đầu đã không bên nhau.
"Qua đây qua đây đi ạ, vào ăn thôi! Em nghe nói thận xào lăn với bò trụng của quán này ngon cực, mấy anh thử đi!"
Quán ăn ồn ã tiếng nói chuyện, bốn người đàn ông ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ.

Tần Thiên cạy cạnh bàn gỗ khui một chai bia, rót đầy bốn chiếc ly trống trước mặt.
Lương Tam gắp một đũa rau vào bát Phương Hoành Tiệm ngồi bên tay phải, sau đó mới ăn một miếng thịt bò đỏ rực màu ớt.

"Ờ, được nha!"
Tần Thiên để ý hình như Phương Hoành Tiệm cho Lương Tam một cái đá dưới gầm bàn, nín cười hỏi: "Quản lý Phương không ăn cay được à?"
"Có phải trong giờ làm đâu, gọi anh Phương được rồi." Phương Hoành Tiệm xua tay, "Anh ăn khá nhạt, nhưng mà vẫn ăn cay được."
"Đúng rồi, thích ăn thế còn gì, chỉ mỗi cái ăn xong đi về nửa đêm lại ôm bụng cắm cọc trong nhà vệ sinh." Lương Tam bổ sung một câu lạnh ngắt.
"Khục." Tần Thiên cảm thấy quản lý Phương trong lời kể "thật" hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.

Cậu tiện tay gọi phục vụ nhờ lấy một ly nước suối.
"Một lát nữa có mấy món nước, anh Phương ăn nước dùng cay tí cũng vẫn được chứ ạ?"
"Ừm, cũng được." Phương Hoành Tiệm rất hưởng ứng sự sắp xếp này.
Long Nghị ở bên im lặng dùng bữa, không hề tham dự bất kì cuộc hội thoại nào.

Mà tính anh lúc nào cũng kiệm lời như thế, Lương Tam từng tiếp xúc với anh vài lần cũng không lấy làm lạ.
Trái lại Phương Hoành Tiệm chỉ mới gặp anh một lần duy nhất lúc bắt trộm, cũng may trên bàn cơm không cần kiểu cách quá nhiều thứ, uống với nhau vài ly là thành bạn bè.
Tần Thiên đi trước mời ba người còn lại một ly: "Mọi người ở đây đều lớn hơn em cả, ai em cũng gọi một tiếng anh."

Trước đó trong bụng đã có vài ly rượu, bấy giờ gương mặt Tần Thiên ửng hồng, đôi mắt lệ chi vẫn sáng long lanh trông lanh lợi có tinh thần thấy rõ.
"Cảm ơn các anh đã quan tâm châm chước cho em." Cậu hé môi cười, hàm răng trắng bóc và lúm đồng tiền be bé trên gò má hiển hiện, "Một mình em đến Thành Đô này lang bạt kiếm ăn, cứng đầu liều lĩnh như thế, nếu không có các anh để mắt đến nhiều khi bị người ta bắt cóc đem bán từ lâu rồi!"
"Ha!" Lương Tam cụng ly với cậu, cười trêu: "Cái thân bé tí của cậu thì bán được bao nhiêu? Không chừng còn chẳng đáng tiền bằng thịt heo!"
Tần Thiên cắm đầu uống cạn rượu trong ly, không phục: "Dù em không khỏe được như anh Long với anh Lương các anh, cơ mà chí ít cũng bảy chục ký chứ bộ!" Cậu giơ tay lên, vỗ vỗ chỗ cơ bắp trắng ngần, "Ừm! Ít cũng phải một ngàn!"
Lương Tam ngẫm thấy khá có lý, sau đó quay mặt sang nhìn Phương Hoành Tiệm trêu ngươi: "Bán theo cân nặng ấy hả, anh rẻ nhất."
Phương Hoành Tiệm lườm hắn, nhấp rượu, sau đó nhắc nhở Tần Thiên: "Tiểu Tần uống chậm rãi thôi, uống vội dễ say.

Anh em mình với nhau không ép rượu, uống vui là được rồi."
"Vâng!" Tần Thiên gật gật đầu, tay bỗng mát lạnh.
Cơ bắp Tần Thiên khẽ co quắp lại, cậu nghiêng sang cạnh nhìn thì phát hiện Long Nghị tháo tay áo đang xắn cao của mình xuống.
"Cạnh cửa sổ gió lớn, kẻo lại cảm lạnh."
Người đàn ông nói vậy lại chẳng hay ngón tay anh đã lạnh buốt, món ăn nóng sốt trên bàn cũng đã nguội lạnh.
Đến lúc Tần Thiên nhìn qua, Long Nghị đã thu tay về tiếp tục gắp đồ ăn, như thể hành động vừa rồi chỉ là tiện tay làm.
Tần Thiên nhếch môi lẳng lặng cười với anh, sau đó quay đầu tiếp tục nói chuyện với nhóm Lương Tam, tâm trạng vui vẻ lên một cách khó hiểu.
Suốt bữa cơm, Tần Thiên cứ lén liếc Long Nghị không yên, phát hiện món nào mình gọi người đàn ông cũng ăn rất nhiều, nhất là bò trụng.
Cậu nghĩ bụng, hôm nào rảnh rỗi sẽ ghé chợ mua mấy gói nguyên liệu nêm sẵn để bữa sau tự làm ở nhà, nấu thêm mấy món cả hai cùng thích ăn cùng nữa.
"À nhắc mới nhớ, Tiểu Tần, dạo này cậu bị làm sao đấy?"

Rượu quá ba tuần, Lương Tam cố tình moi móc chuyện này lên: "Suốt ngày cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thấy trạng thái bất ổn quá ha."
"Anh Phương nhà cậu còn tính cuối tháng bình xét nhân viên mười tốt khu vực cho cậu, nhìn cái biểu hiện này coi, tiền thưởng không có một cắc."
Phương Hoành Tiệm bấu chân Lương Tam dưới gầm bàn, trừng mắt nhìn hắn, sao lại huỵch toẹt linh tinh cái chuyện chưa quyết định ra hả, rõ ràng còn chưa đâu ra đâu.
Tay trái Lương Tam đặt xuống bàn, vỗ vỗ mu bàn tay anh trai mình, nắm ngón tay với ý bảo anh bình tĩnh, đừng vội nóng.
Trước mắt bàn dân thiên dạ, dù không ai thấy được hành động của hai người họ dưới gầm bàn, Phương Hoành Tiệm vẫn cứ ngượng đỏ cả mặt, muốn rút tay ra lại không sao cựa quậy nổi.
Tần Thiên không ngờ Lương Tam tự nhiên nhắc tới chuyện này, chớp mắt mặt mày hết trắng rồi đỏ, chỉ thấy mình khốn cùng xấu hổ cực độ.
Anh Long đang ở bên cạnh đấy!
Thể nào anh cũng nghe ra! Trăm phần trăm đoán được cho coi!
Chuyện gì được nữa!? Tần Thiên giận dữ nghĩ thầm: Em thất tình đấy! Trạng thái bất ổn tí cũng không cho à!?
Cậu nhấc chai bia rót đầy ly mình, thình lình trút cả vào bụng, mở câu đùa như xin tha: "Anh Phương, quản lý Phương cân nhắc thời gian trước em chăm chỉ, anh cho em cơ hội nữa nhé?"
Cậu né tránh câu hỏi của Lương Tam, chỉ đau khổ nhận sai với Phương Hoành Tiệm: "Bắt đầu từ ngày mai! Em tuyệt đối làm việc nghiêm túc! Không chơi bời một giây nào! Nếu lười biếng nữa thì anh cứ trừ lương em không bàn cãi gì nữa ạ!"
Phương Hoành Tiệm thấy thanh niên lúng túng đến mức đuôi mắt đỏ quạch lên, vội vàng nâng ly cụng với Tần Thiên: "Được được được, đừng nghe Lương Tam nói vớ vẩn, lúc nào cậu cũng làm việc rất tốt, đừng lo."
Long Nghị lặng thinh ngồi bên, lúc ấy anh không nhìn đứa nhỏ, chỉ trầm lặng uống rượu.
Đang khi không ai để ý, anh cứ rót đầy rồi lại uống cạn hết ly này đến ly khác, thản nhiên như đang uống nước, như đang ra sức ganh đua với ai.
Edit: tokyo2soul.


Bình luận

Truyện đang đọc