TRỌNG SINH CHI BẠO LỰC TRẤN ÁP

---•---
Ngày hôm sau nội dung quân huấn vẫn như cũ là tập đứng nghiêm.
Tống Ngọc Trạch lại bị xách lên làm mẫu.
Các bạn học phát hiện huấn luyện viên của bọn họ tuy rằng nhìn qua trông cao to nghiêm túc nhưng thực ra lại rất thích lén lút nói đùa.
Huấn luyện viên của bọn họ tên Chu Duyên, mặt chữ điền, làn da ngăm đen, cơ bắp tinh tráng rắn chắc, thời điểm khuôn mặt nghiêm túc sẽ không ai dám nói chuyện với hắn. Hơn nữa tuổi hắn không lớn, nhưng trên vai lại đính nhiều sao như vậy càng làm mọi người kiêng kị. Lúc đầu các bạn học đều than vãn như thế nào lại gặp phải ông thầy mặt đen cứng nhắc này.
Sau một ngày suy nghĩ của bọn họ về hắn cũng hoàn toàn đổi mới, tuy rằng huấn luyện viên yêu cầu rất nghiêm khắc nhưng thời gian nghỉ ngơi lại nhiều hơn so với những lớp còn lại, những lớp kia đứng hai giờ, bọn họ chỉ cần đứng nửa tiếng là có thể giải lao, tiền đề là động tác phải tiêu chuẩn.
Những lớp khác khi nhìn lớp bọn họ được nghỉ ngơi thì đều hận đến ngứa răng.
Hơn nữa vào thời điểm nghỉ ngơi cũng có đồng học lớn mật mà cẩn thận bắt chuyện với hắn, Chu Duyên cư nhiên cười tủm tỉm trả lời, căn bản không còn nghiêm túc giống thời điểm hắn huấn luyện, thậm chí nói chuyện rất hài hước. Đồng thời những câu từ thông dụng trên internet hiện nay hắn cũng đều rõ ràng, làm cho học sinh vừa kính sợ bội phục lại vừa thích hắn.
Nội dung quân huấn vào buổi chiều đã biến thành đá đi đều.
Cho dù các bạn học đều rất nghiêm túc nhưng lần đầu tiên vẫn có người bước chân trái kẻ bước chân phải, một chút cũng không chỉnh tề.
"Còn cười." Sắc mặt Chu Duyên thay đổi, trầm giọng nói: "Chân đá lung lung như vậy còn có mặt mũi cười sao. Có phải tôi đã quá dung túng các em hay không? Được nghỉ ngơi nhiều rồi chẳng thèm luyện tập nữa phải không?"
Rõ ràng biết bản tính hắn bình thường thích đùa giỡn nhưng khi bị hắn rống như thế, các bạn học đều đổi thành vẻ mặt nghiêm túc không ai dám cười, da mặt cũng khẩn trương đến căng chặt.
Sau đó, đặc huấn cực kỳ tàn ác rốt cuộc bắt đầu. Khác với đứng nghiêm, đá đi đều hiển nhiên càng phí nhiều sức lực cùng thời gian luyện tập hơn, mỗi người đều bị thao luyện khổ đến không nói nổi.
Lúc này, chủ nhiệm lớp bọn họ mang một thùng nước ướp lạnh đến.
Chủ nhiệm tên là Mạnh Kha, trắng trắng gầy gầy, mang một chiếc kính gọng vàng có vẻ thực văn nhã thanh tú. Đừng nhìn bộ dáng tay trói gà không chặt của anh ta, xét về phương diện dạy học lại rất xuất sắc, cứ việc nhìn vào mỗi tinh anh trong ban 1 đều do anh phụ trách liền biết trường này có bao nhiêu coi trọng năng lực của anh ta. Đến thời điểm bọn họ nhập học cũng đúng lúc Mạnh Kha vừa kết thúc việc chủ nhiệm của một lớp cuối cấp mới tốt nghiệp, nhà trường cũng theo đó mà để anh ta đảm nhận lớp bọn họ, các bạn học ở đây đã sớm nghe qua đại danh của người này, lại thấy anh rất dễ nói chuyện nên bọn họ đều thực thích.
Mạnh Kha vừa đến gần, hơi buồn cười nhìn các bạn học đang luyện tập, ai nấy cũng đều dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh.
Chu Duyên thấy Mạnh Kha đến, đáy mắt lập tức hiện lên ý cười, đi qua nhẹ nhàng tiếp nhận thùng đồ uống trong tay anh. Hắn nhìn Mạnh Kha chỉ ôm có một cái thùng thôi đã chảy mồ hôi, cười nói: "Tố chất thân thể của thầy kém quá, để tôi nói với trường học, kêu bọn họ phê duyệt cho chủ nhiệm với học sinh cùng nhau rèn luyện."
Các bạn học nghe Chu Duyên nói như vậy, đều mang tinh thần mình chết không bằng mọi người cùng chết, cả lớp ồn ào nói: "Đúng vậy, thầy Mạnh, nhanh đến đây cùng luyện tập với bọn em đi."
Mạnh Kha trừng mắt nhìn Chu Duyên, lại đưa mắt nhìn đám học sinh chỉ sợ thiên hạ không loạn, nói: "Phản hết rồi, mệt tôi còn cố ý chuẩn bị nước cho các em, các em cứ như vậy giúp đỡ người ngoài cùng nhau khi dễ tôi phải không."
Các bạn học phát ra một tràng tiếng cười.
Chu Duyên bất mãn nhìn Mạnh Kha, trong ánh mắt tràn ngập ý niệm ai là người ngoài, ai mẹ nó là người ngoài. Thấy Mạnh Kha không để ý tới hắn, liền không cam lòng rống với mấy học sinh: "Làm cái gì, còn đang huấn luyện mà dám đùa giỡn? Muốn tăng thêm thời gian luyện tập hay sao?"
Vẻ mặt các bạn học lại lập tức đau khổ, không dám nói tiếp nữa. Chu Duyên thấy ngược bọn họ đủ rồi, trong lòng cũng phần nào cân bằng, lúc này mới khụ một tiếng, nói: "Thôi, nể tình thầy chủ nhiệm các em cực khổ mang nước đến đây, tôi cho nghỉ nữa tiếng."
"Ya." Các bạn học hoan hô một tiếng, đồng thời chạy đến cạnh Mạnh Kha lấy đồ uống.
Mạnh Kha phát nước xong cũng không rời đi mà ngồi bên cạnh Chu Duyên và các bạn học cùng nói chuyện phiếm.
Vừa thấy có cơ hội nhiều chuyện, các bạn học liền lại gần hỏi Mạnh Kha: "Thầy ơi, thầy biết huấn luyện viên của bọn em từ trước rồi phải không ?"
Mạnh Kha cười cười nói: "Đúng vậy, bọn thầy là bạn học thời cấp hai."
"Wow. Thiệt hay giả." Một đám người đều hưng phấn. Tiếp tục kéo lại gần hai người, muốn nghe bọn họ nói chuyện quá khứ. Nào là yêu ai, trải qua bao nhiêu mối tình.
Tống Ngọc Trạch ngồi dưới bóng cây nhìn các bạn học đang vây quanh huấn luyện viên cùng chủ nhiệm lớp thành một cụm, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười thanh xuân rực rỡ, đột nhiên lại cảm thấy chính mình dường như không có sức sống.
Nếu kêu y đi qua xem náo nhiệt, y chắc chắn tuyệt đối không làm được.
Lục ngồi kế bên, trên mặt mang theo ý cười, thỉnh thoảng cúi đầu cùng y nói vài câu.
Một ôn nhu tuấn mỹ, một thanh tú tinh xảo, hai thiếu niên ngồi dưới bóng cây, gió thổi nhẹ qua cũng tạo thành phong cảnh đẹp đẽ.
Chu Duyên là một huấn luyện viên tốt, bảy ngày quân huấn cũng không gian nan như trong tưởng tượng, chớp mắt đã qua đi.
Mặc kệ là đứng nghiêm, đá đi đều hay bước đều, Tống Ngọc Trạch đều bị hắn xách lên làm mẫu. Trên đường y còn bị kêu đi luyện quân thể quyền.
•Quân thể quyền: Search trên google chỉ thấy hiện ra "35 thế liên quyền trong quân đội", đại khái chắc cũng giống vậy.
Thời điểm kết thúc quân huấn, ban 1 xếp hạng nhất, nện bước chỉnh tề, tư thế oai hùng hiên ngang làm mọi người trố mắt, đứng ở đầu hàng lại là Tống Ngọc Trạch, càng hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Thời điểm biểu diễn quân thể quyền, tất cả mọi người đều mặc quân phục, chỉ có Tống Ngọc Trạch là một thân quần áo luyện võ màu trắng.
Động tác của y cùng những người phía sau có chút bất đồng.
Quân thể quyền xuất phát từ việc dùng quyền đánh, dùng chân đá, hai cái kết hợp mà thành, động tác tinh luyện, chỉnh tề tiêu sái với mục đích là tuyên truyền ý chí giác ngộ cho các nam sinh, khắc sâu vào trong lòng mỗi người.
Động tác cương dương lưu loát làm cho những thiếu niên còn non như hoa mùa xuân cảm thấy phấn chấn oai hùng, nhưng Tống Ngọc Trạch một thân bạch y, động tác trong nhu có cương như nhiễm chút hương vị đạo cốt tiên phong.
Cương cùng với nhu, hai bên đối lập càng làm tiết mục này thêm đặc sắc, không hề nghi ngờ đã giành được những tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất.
Cuối cùng ban 1 đương nhiên giành được giải thưởng quân huấn ưu tú, Tống Ngọc Trạch cũng được nhận danh hiệu đội viên ưu tú.
Sau khi đợt quân huấn lần này kết thúc, rất nhiều người đều hỏi thăm thông tin về nam sinh ngày đó đứng ở đầu hàng biểu diễn quân thể quyền.
Tống Ngọc Trạch còn chưa khai giảng bao lâu đã oanh động toàn trường một hồi rồi.
Đến chiều tối Tống Ngọc Trạch mới về tới nhà, y trước tiên tắm rửa một chút, thời điểm nước thấm vào người mới phát hiện cổ có chút đau, phỏng chừng là bị thương rồi. Phía sau cũng có vài chỗ hơi nhói, chắc là do thời điểm đánh quân thể quyền cọ xước mà ra. Y tuy rằng không đánh kịch liệt như những người khác nhưng cũng có vài động tác yêu cầu tiếp xúc với mặt đất. Hơn nữa quần áo y nhìn qua phiêu phiêu dục tiên, kỳ thật lại khá mỏng, thời điểm ngã trên mặt đất cũng dễ bị thương hơn.
Y tắm xong lại lấy một ít thuốc mỡ thoa ở cổ, còn lưng thì với không tới.
Sau khi ăn cơm, Tống Ngọc Trạch nói với Tống Trấn: "Có thể giúp tôi thoa thuốc được không? Hôm nay tập quân huấn, phần lưng bị xước vài chỗ."
Tống Trấn trầm mặt, nói: "Sao lại không cẩn thận như thế." Rồi mới đi tìm hộp thuốc nói với y: "Cởi áo lên giường nằm đi."
Tống Ngọc Trạch cởi áo, lộ ra nửa người trên tuyết trắng.
Tuy rằng phơi nắng nhiều ngày như thế, y không còn oánh bạch trong suốt giống trước kia nhưng thực ra vẫn trắng. Mấy chỗ trên cơ thể không bị đem đi phơi nắng càng là một mảng bóng loáng. Mấy vết thương nhỏ trên lưng cũng trở nên dễ thấy.
Tống Trấn thấy vết thương không nghiêm trọng lắm, sắc mặt cũng hòa hoãn một chút. Hắn ngồi trên giường, nghiêm túc cẩn thận thoa thuốc cho y.
Tống Ngọc Trạch nằm sắp trên giường, cằm đặt trên hai cánh tay giao nhau, một bộ dáng thích ý thoải mái.
Y tuy rằng gầy nhưng hai khối xương bả vai ở phần lưng lại có hình dáng rất đẹp, như một đôi bướm sinh động, có loại mỹ cảm không nói nên lời. Từ giữa lưng đến eo như một đường cong kéo dài, chạy sâu vào rồi biến mất trong chiếc quần jean đang bao lấy cái mông thật nuột của y, chỉ một tấm lưng cũng làm người ta vô hạn mơ màng.
Tống Trấn xem xong miệng lưỡi đều khô, rất muốn trực tiếp dùng tay chạm vào, tùy ý vuốt ve.
Thấy thoa thuốc hơi lâu, Tống Ngọc Trạch gần như mơ màng sắp ngủ, y có chút nghi hoặc hơi nghiêng đầu hỏi: "Vẫn chưa xong sao?"
Tống Trấn nói: "Xong rồi. Muốn ta giúp con mát xa một chút không?"
Tống Ngọc Trạch sửng sốt, cảm thấy tập quân huấn đích xác rất mệt, cả người đều eo mỏi lưng đau, liền nói: "Được, ông biết sao?"
Tống Trấn lộ ra nụ cười, nói: "Sẽ làm con thoải mái muốn ngủ."
Tống Ngọc Trạch cũng không gật đầu, trong lòng lại cảm thấy lời Tống Trấn nói quá khoa trương.
Nhưng sự thật Tống Trấn lại hoàn toàn không khoa trương, khí lạnh thổi trong phòng, bàn tay nóng cháy của Tống Trấn chạm vào thực ấm áp, thậm chí rất thoải mái.
Thể trạng của hắn rõ ràng có thể một quyền đánh vỡ bao cát, nhưng lực đạo khi mát xa lại nắm giữ rất tốt, không quá nặng cũng không quá nhẹ.
Có chút đau nhưng lại vừa vặn tốt, đúng lúc làm giãn gân cốt, thoải mái đến nổi muốn thở dài.
Lưng Tống Ngọc Trạch tinh tế, sờ lên có chút bằng phẳng lại mềm mại làm hắn yêu thích không muốn dời tay. Động tác của Tống Trấn không dám có chút ái muội nào, cổ hỏa khí đã sớm xông thẳng xuống bụng dưới, thiêu yết hầu hắn đến khát khô, hô hấp cũng nặng vài phần.
Hắn mát xa một hồi, dùng giọng nói trầm thấp gợi cảm hỏi: "Thoải mái không?"
Tống Ngọc Trạch bị hắn ấn thoải mái đến mơ màng sắp ngủ, vốn dĩ hôm nay mệt mỏi một ngày, y đã sớm gượng hết nổi, dùng giọng mũi nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tống Trấn lại ấn cho y một hồi, Tống Ngọc Trạch dường như ngủ rồi, hô hấp cũng dần đều đều chậm rãi, mày giãn ra, lông mi dài yên tĩnh rũ trên đôi mắt lộ ra sườn mặt xinh đẹp.
Tống Trấn ngừng tay, nhìn chăm chú vào thụy nhan của Tống Ngọc Trạch.
Dục vọng không chút nào ngừng, ngược lại càng cháy càng mạnh, trong mắt cất giấu khát vọng mãnh liệt tựa hồ giây tiếp theo sẽ lập tức tràn ra.
Hắn đứng lên, hai tay chống bên người Tống Ngọc Trạch nhẹ nhàng cúi xuống, dùng môi dán lên tấm lưng trắng nõn của y.
Những dấu hôn cùng với hơi thở nóng rực rơi xuống trên lưng Tống Ngọc Trạch, từ cổ đến eo, một chỗ cũng không buông tha.
Chỉ là thân mật như vậy đã khiến hạ thể Tống Trấn trướng đau.
Hắn mạnh mẽ ngăn chặn ý niệm kia tiếp tục động tác hôn xuống, lại khó nhịn mà đưa mắt nhìn gương mặt ngủ say quen thuộc của Tống Ngọc Trạch, ánh mắt tối dần, cho đến khi không thể chịu được nữa mới vào phòng tắm xối nước lạnh.
Thời điểm cửa phòng đóng lại, nguyên bản Tống Ngọc Trạch đang ngủ lại đột nhiên mở bừng mắt, sắc mặt trắng dọa người.

Bình luận

Truyện đang đọc