TRỌNG SINH CHI BẠO LỰC TRẤN ÁP

---•---
Tống Ngọc Trạch không biết phải an ủi Cố Chi như thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn cô khóc.
Lúc nãy nhìn dáng vẻ như vô hồn kia, trong lòng Tống Ngọc Trạch vẫn luôn lo lắng, hiện tại Cố Chi khóc rồi, y cũng yên tâm phần nào. Cố Chi khóc một hồi rồi lau nước mắt, khóe mắt hồng hồng, ánh mắt tuyệt vọng cũng dấy lên được một chút hy vọng.
"Khi nào thì tôi có thể bắt đầu đi làm?" Cô hỏi.
Ở một mình lâu rồi, có đôi khi cô cũng hoài nghi bản thân mình sắp tách rời với thế giới này, cô rất muốn nhanh chóng đi làm, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Tống Ngọc Trạch biết cô đang nghĩ gì, y nói: "Thứ hai cô đến nhận việc đi."
Cố Chi cẩn thận hỏi: "Có thể sao? Có gây phiền phức gì cho cậu không."
Tống Ngọc Trạch: "Thật ra bệnh viện đó là của nhà tôi."
Cố Chi hơi sửng sốt, sau đó mới gật đầu.
Tống Ngọc Trạch gọi cơm hộp, sau khi ăn cùng với Cố Chi rồi mới rời khỏi chung cư.
Trước khi đi, Tống Ngọc Trạch đưa cho cô một tấm thẻ: "Ngày mai cô mua điện thoại đi, có việc gì thì tìm tôi, số tiền này cô cứ dùng trước, chờ lúc đi làm rồi thì trả lại cũng được."
Cố Chi hơi do dự, cầm lấy: "Cảm ơn."
Tống Ngọc Trạch cười cười: "Tôi đi đây." Sau đó y bước về phía thang máy.
Lúc đi đến cửa thang máy, đang định bước vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, y quay đầu lại thì thấy Cố Chi chạy tới, Tống Ngọc Trạch khó hiểu nhìn cô.
Cố Chi thở gấp mấy hơi nhìn Tống Ngọc Trạch, tạm dừng vài giây rồi lại nói một tiếng: "...Cảm ơn."
Tống Ngọc Trạch rất ngạc nhiên khi Cố Chi đuổi theo đến đây chỉ để nói một tiếng cảm ơn, nhưng ngay sau đó thì cũng hiểu ra tâm trạng của cô.
Y khẽ gật đầu rồi bước vào thang máy, phất tay với Cố Chi: "Vào nhà đi."
Cố Chi nghe xong thì trong lòng cũng đau xót, theo bản năng vươn tay cứng đờ vẫy vẫy với Tống Ngọc Trạch, thấy cửa thang máy đóng lại cô cũng yên lặng thu tay về, đứng ở đó một hồi lâu mới xoay người vào nhà.
Vì chuyện của Cố Chi mà lúc về nhà tâm trạng của Tống Ngọc Trạch cũng không quá tốt, y lười nấu cơm nên lái xe đến chỗ của dì Lam mua vài món mang về.
Khi về đến nhà, y vừa cởi giày vừa nhìn quanh phòng khách, không thấy bóng dáng của Tống Trấn đâu nên y đành hô một tiếng: "Tống Trấn?"
Giọng của Tống Trấn xa xa vọng từ trên lầu xuống: "Ta đang ở bể bơi, con lên đây."
Tống Ngọc Trạch mang đồ ăn vào phòng bếp, rồi mới bước lên lầu.
Lúc y lên lầu, Tống Trấn cũng đã từ bể bơi bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc quần bơi mỏng manh, nước vẫn còn đang chảy. Cơ bắp rắn chắc trước ngực phồng lên như từng khối đá kiên cố, hai chân thon dài rắn chắc, toàn thân đều tản ra sức quyến rũ mãnh liệt của phái mạnh.
Tóc của Tống Trấn đã hơi dài, hắn vừa vuốt ra sau vừa đi về phía Tống Ngọc Trạch: "Sao đến giờ mới về?"
Tống Ngọc Trạch lấy chiếc khăn tắm ở trên ghế lau mình cho hắn: "Gặp Cố Chi cho nên trì hoãn."
Cơ thể cao lớn của Tống Trấn bao phủ lấy Tống Ngọc Trạch, hắn đè bàn tay Tống Ngọc Trạch đang lau mình cho hắn lại, tay khác ôm lấy eo y, cúi đầu hôn xuống.
Khí lạnh phả tới từ chính diện, Tống Ngọc Trạch ngẩng đầu hôn hắn một hồi, cảm nhận được phía dưới của Tống Trấn đang dần cứng lên. Y đẩy hắn ra rồi nói: "Đừng làm, hiện tại không có tâm trạng. Ông xuống lầu đi, tôi có chuyện muốn nói với ông."
Tống Trấn nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi của y khẽ liếm, khàn giọng nói: "Có chuyện gì chút nữa rồi nói." Sau đó hắn lại đưa tay thăm dò vào trong áo của Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch đưa tay giữ hai bên má của Tống Trấn lại, nghiêm túc nhìn hắn : "Đừng, thật sự có chuyện muốn nói với ông."
Tống Trấn chậc một tiếng, buông Tống Ngọc Trạch ra rồi theo y xuống lầu.
Hai người lấy thức ăn trong hộp ra cho vào dĩa, sau đó mới ngồi xuống vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Tống Ngọc Trạch: "Tôi từng nói với ông là tôi có một người bạn tên Cố Chi. Ông còn nhớ không?"
Mỗi khi Tống Ngọc Trạch gọi điện thoại cho Tống Trấn thì dường như y đều kể hết những chuyện liên quan đến mình cho hắn nghe, cho nên xem như là Tống Trấn cũng biết Cố Chi.
"Ừm, sao vậy?"
Tống Ngọc Trạch nói chuyện của Cố Chi cho Tống Trấn, sau đó mới nhìn hắn hỏi: "Không phải ông có quen biết với Lôi Doanh sao? Ông có thể nói với hắn một tiếng, hiện tại Cố Chi đang ở chỗ của tôi."
Tống Trấn giương mắt nhìn y, cau mày nói: "Thật ra cái này cũng không có gì, nhưng mà chuyện riêng của hai người bọn họ, con quan tâm làm gì?"
Tống Ngọc Trạch buông đũa xuống nhìn Tống Trấn, dùng ngữ điệu lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ tôi phải trơ mắt nhìn Cố Chi chết đói ở đầu đường sao? Cô ấy không phải bạn của ông nên ông mới nói như vậy. Phiền nhất chính là loại người như các ông, ỷ vào bản thân mình lợi hại, muốn thế nào thì phải thế đó."
Tống Trấn cười cười, nói với y: "Sao lại nói là loại người như bọn ta? Con nói ai thì đều đúng hết, nhưng sao đột nhiên cũng đặt ta vào."
Tống Ngọc Trạch lạnh lùng nói: "Trước kia lúc ông cưỡng ép tôi cũng không phải như vậy sao? Ông còn nhốt tôi lại, không hề nghĩ đến cảm nhận của tôi."
Nói đến lịch sử đen tối của mình, Tống Trấn cảm thấy có hơi xấu hổ, sờ mũi nói: "Đây đã là chuyện của nhiều năm trước rồi." Hắn đứng dậy ngồi bên cạnh Tống Ngọc Trạch, ôm lấy y: "Hơn nữa khi đó con không thích ta, còn không phải do ta quá nóng vội hay sao? Cho nên mới...Con xem, bây giờ chúng ta chẳng phải đã rất tốt rồi?"
Tống Ngọc Trạch hừ lạnh, xụ mặt nói: "Vậy chuyện trước kia là trách tôi sao?"
"Trách ta." Tống Trấn ra vẻ nghiêm túc: "Đều là tại ta, ta còn không bằng cầm thú, nhốt con lại rồi cưỡng gian con. Ta thật không biết xấu hổ."
Mặt Tống Ngọc Trạch đỏ lên, trừng hắn một cái.
Tống Trấn bị y trừng mà tâm can ngứa ngáy, đến gần hôn y một cái: "Bảo bối đừng giận nữa. Ba ba để con cưỡng gian lại được không?"
Vốn dĩ Tống Ngọc Trạch nghe câu trước còn hơi mềm lòng một chút, tới chừng nghe thấy câu sau thì lại thẹn quá thành giận lớn tiếng nói: "Tống Trấn!"
Tống Trấn khẽ cười, trong nháy mắt tâm trạng cũng vui vẻ, hắn vươn tay xoa đầu Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy mình thật sự sai lầm khi thảo luận đề tài này với Tống Trấn, tên sắc lang Tống Trấn này, mỗi lần cãi nhau đều phải dời đến hướng đi cầm thú như vậy.
Y bình ổn tâm tình lại, đổi đề tài: "Đúng rồi, tôi cho Cố Chi ở lại căn chung cư gần bệnh viện, ông không có ý kiến gì chứ."
Tống Trấn ừ một tiếng: "Con muốn sao cũng được."
Lúc này Tống Ngọc Trạch mới hơi dễ chịu một chút, y nhìn Tống Trấn: "Vậy ông có thể nói với Lôi Doanh đừng gây phiền phức cho Cố Chi nữa được không?"
Tống Trấn không lập tức đồng ý, hắn nhìn Tống Ngọc Trạch nửa ngày, rồi nói: "Cô ta là bạn của con chứ không phải bạn của ta, vì sao ta phải giúp chứ?"
Tống Ngọc Trạch nghiêng mặt nhìn hắn: "Ông có ý gì?"
Tống Trấn cười xấu xa: "Ý là muốn con báo đáp ta, ta giúp con chuyện này, vậy con định cảm ơn ta thế nào đây."
Tống Ngọc Trạch nghe hắn nói như thế là biết hắn lại muốn chơi xấu, trong lòng y hơi bâng khuâng, sau đó mới chần chờ nói: "Vậy ông muốn tôi cảm ơn thế nào?"
Tống Trấn ngoắc tay với Tống Ngọc, nhẹ giọng nói mấy câu ở bên tai y.
Mặt của Tống Ngọc Trạch bừng một cái đỏ lên, đứng dậy cách xa Tống Trấn mấy bước, lắp bắp nói: "Ông...Ông có biết xấu hổ hay không."
Tống Trấn cầm gói thuốc trên bàn, chậm rãi rút ra một điếu ngậm bên miệng, lưu manh nói: "Chẳng phải con muốn ta giúp sao? Chút yêu cầu nhỏ này cũng không đáp ứng ta được?"
Mặt của Tống Ngọc Trạch vẫn còn hồng hồng, nhìn hắn với biểu tình ông thật quá vô sỉ: "Ông không biết xấu hổ khi nói đây là yêu cầu nhỏ sao? Không được, trừ cái này, tuyệt đối không được."
Tống Trấn chậm rãi nhả ra một vòng khói, đứng lên: "Vậy thì bỏ đi, cứ để cho bạn của con bị Lôi Doanh dây dưa tiếp. Nói không chừng lần này cô ta bị ép đến đường cùng, thật sự có khả năng sẽ phải chết đói ở đầu đường đó."
Tống Ngọc Trạch: "..."
Còn có thể đê tiện - hạ lưu - vô sỉ hơn nữa được không?
Sáng sớm cuối tuần Tống Ngọc Trạch vẫn đến bệnh viện, theo thường lệ đi kiểm tra một vòng, sau khi thấy người bệnh không có gì khác thường mới trở về văn phòng.
"Bác sĩ Tống, không về nhà sao?" Một vị bác sĩ tương đối thành thục đi ngang qua văn phòng y hỏi một câu.
Vì trong lòng Tống Ngọc Trạch có quỷ nên bên tai lập tức đỏ lên, y ra vẻ trấn định cầm lấy ca bệnh trên bàn lật xem: "À, còn chút việc chưa giải quyết xong."
"Ừm, vậy vất vả rồi." Người nọ chỉ thuận miệng hỏi một câu, sau đó cũng lập tức rời đi.
Tống Ngọc Trạch thở ra một hơi nhẹ nhõm, lưng tựa vào ghế. Y bực bội lật vài ca bệnh, sau đó lại để sang một bên. Y đứng lên đi đến cạnh cửa sổ, trong chốc lát nhíu mày, trong chốc lát lại cắn răng, dáng vẻ bất ổn không yên.
Tuy là ngày nghỉ nhưng trong bệnh viện vẫn có rất nhiều người, lúc Tống Trấn đi vào thì tất mọi người đều hướng tầm mắt qua hắn.
Cũng không còn cách nào, thật sự là Tống Trấn rất điển trai, người hắn cao lớn còn ăn mặc tây trang nên dáng vẻ đặc biệt đẹp, khí thế trên người cũng rất mạnh, muốn làm cho người khác bỏ qua cũng khó.
Có vài nữ hộ sĩ trẻ tuổi nhìn thấy Tống Trấn đều bị khí thế của hắn dọa cho sợ tới mức không dám nói lời nào.
Chờ Tống Trấn đi rồi, bọn họ mới kích động nói: "Người vừa mới đi ngang qua ấy, có phải là chủ tịch của tập đoàn Trấn Ngọc không?"
"Chính là hắn, tôi thấy trên báo một lần thì đã nhớ kỹ, chắc chắn là hắn, khí thế mạnh quá. Vừa rồi lúc hắn đi ngang qua tôi còn chẳng dám thở nữa."
"Hắn lớn lên cao quá, còn rất đẹp trai nữa, trông có vẻ cũng còn trẻ."
"Chờ một chút, chủ tịch của tập đoàn Trấn Ngọc phải không, bệnh viện chúng ta đang làm cũng là của hắn sao?"
"Vô nghĩa, ư ư ư, lần đầu tôi nhìn thấy người thật đó. Có thể quỳ xuống ôm đùi được không?"
"Ha ha, cô thử đi, xem cô có dám hay không."
"Này...Hình như hắn vừa vào văn phòng của bác sĩ Tống..."

Bình luận

Truyện đang đọc