TRỌNG SINH CHI BẠO LỰC TRẤN ÁP

---•---
Sáng hôm sau, Tống Ngọc Trạch bị bắt chụp hình cùng các bạn học.
Đến giữa trưa, Chu Duyên lái xe ra ngoài không biết từ nơi nào xách về mấy con gà, cá cùng một ít rau dưa, còn có ba cái nồi lớn.
Nói là để mọi người thể nghiệm nông gia sinh hoạt một chút, tự mình động thủ nấu cơm.
Phải nói trình độ phát triển kinh tế của thế giới này rất cao, hơn nữa bọn họ đều là con một, muốn tìm người biết nấu cơm trong đám cũng không được bao nhiêu.
Khó có được Tống Ngọc Trạch chủ động yêu cầu làm chuyện này, y duy trì biểu tình mặt than nấu cơm, bộ dáng đó làm manh biết bao nhiêu nữ sinh.
Bọn họ sôi nổi lấy điện thoại ra chụp lại, làm Tống Ngọc Trạch thật vô ngữ không biết nói gì.
Không có biện pháp, hiện tại mỹ thiếu niên biết nấu cơm thật sự quá khan hiếm, chờ khi ăn được món do Tống Ngọc Trạch làm, tất cả mọi người rất muốn quỳ khóc, học thần vừa đẹp vừa hiền huệ...Muốn lập tức khiêng về nhà.
Đến buổi chiều, mọi người lại lần nữa lên xe buýt cùng nhau về trường.
Kết thúc trận náo nhiệt lần này thật làm mọi người khó quên về chuyến dã ngoại chơi xuân như vậy. 
Thời điểm Tống Ngọc Trạch về tới nhà tâm tình cũng không tồi. Thẳng đến lúc ăn cơm chiều, bị Tống Trấn nhìn chằm chằm làm Tống Ngọc Trạch cảm thấy bất an.
Nhưng Tống Trấn không nói gì, y cũng không chủ động nói chuyện với Tống Trấn, chỉ cảm thấy mình quá đa tâm rồi.
Khoảng thời gian sau đó, Tống Ngọc Trạch ở lớp học quả thực nhẹ nhàng, không biết có phải công lao do chuyến đi chơi lần trước hay không mà lớp lại trở nên đoàn kết hơn.
Hơn nữa rất nhiều người mỗi lần nhìn thấy Tống Ngọc Trạch đều chủ động chào hỏi, nói mấy câu như: "Chào nam thần, hẹn gặp lại nam thần" linh tinh.
Tuy rằng Tống Ngọc Trạch không đáp lại nhưng trong lòng cũng chẳng bài xích.
Hơn nữa nghĩ đến sắp đến thủ đô, không còn gặp Tống Trấn, tâm tình cũng nhẹ nhàng vui sướng khó có được.
Mỗi ngày y đều đọc sách, ôn tập kiến thức, rất nhanh cách thi đại học chỉ còn một ngày.
Thời điểm Mạnh Kha đưa thẻ dự thi cho Tống Ngọc Trạch còn bị các bạn học vây xem.
Tống Ngọc Trạch ở trong phòng đem thẻ dự thi cùng vật dụng bút viết chuẩn bị thật tốt, tính ngủ sớm một chút để ngày mai có tinh thần đi thi.
Cửa phòng mở ra, Tống Trấn nghiêng người dựa trên cửa, trong miệng ngậm điếu thuốc, như cười như không nhìn Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch không hiểu sao thấy hơi hoảng hốt, căng mặt nói: "Đi ra ngoài, tôi muốn ngủ."
Tống Trấn rít một ngụm thuốc, chậm rãi phun ra vòng khói: "Sao vậy, ngủ sớm như thế để ngày mai thi đại học?"
Tâm Tống Ngọc Trạch đột nhiên nhảy dựng, yên lặng nắm chặt tay cưỡng bách chính mình trấn định, mặt vô biểu tình nói: "Sao ông lại biết?"
Tống Trấn cười lạnh một tiếng: "Đúng vậy, sao ta lại biết. Có phải nếu ta không nói, con sẽ đợi sau khi thi xong mới đến nói cho ta?"
Tống Ngọc Trạch cắn chặt răng: "Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến ông."
Tống Trấn không nói chuyện, lẳng lặng nhìn y một hồi, trên mặt không có biểu tình gì nhưng lại làm người nhịn không được rùng mình.
Sau đó hắn cười cười, biểu tình không sao cả, nói: "Kỳ thật ta đã sớm biết con tham gia thi đại học, biết vì cái gì ta phải chờ tới hôm nay mới đứng ở chỗ này không?"
Đầu mày Tống Ngọc Trạch cau lại, trong lòng bất an.
"Bởi vì ngày mai ta sẽ không cho con đi...A, nghĩ đến việc con sắp được rời khỏi ta con vui muốn điên rồi chứ gì, vui sướng lâu như thế, bây giờ biết mình không thể đi thi có phải rất khổ sở?" Trên mặt Tống Trấn mang theo tươi cười ác liệt, hắn búng tàn thuốc, chậm rãi nói: "Khổ sở tựa như khi ta biết con gạt ta tham gia thi đại học, muốn rời khỏi ta."
Khóe mắt Tống Ngọc Trạch lập tức đỏ lên, tức giận nói: "Tống Trấn, ông không thể làm như thế!"
Tống Trấn nhướng mày: "Ta đã đổi mật khẩu cửa, con thử xem rốt cuộc ngày mai có thể đi ra được không."
Tâm Tống Ngọc Trạch theo lời nói của Tống Trấn lập tức trầm xuống đáy cốc, cảm giác lồng ngực tràn ngập phẫn nộ, như vậy có nghĩa là ngày mai thi đại học kết quả đều phải uổng phí hết sao?
Y đột nhiên vọt tới Tống Trấn trước mặt, bắt lấy cổ áo hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông điên rồi, tôi là người, không phải vật phẩm phụ thuộc vào ông, ông không có quyền giam cầm tôi."
Tống Trấn hạ mắt, nhìn Tống Ngọc Trạch bởi vì tức giận mà gần như phát cuồng, hắn cười một cái, mặc kệ Tống Ngọc Trạch đang bắt lấy cổ áo mình, bộ dáng như muốn ăn tươi hắn, Tống Trấn đưa tay nắm cằm Tống Ngọc Trạch, lập tức đảo khách thành chủ, thân mình cao lớn trói trụ Tống Ngọc Trạch.
Hắn thấp giọng nói: "Con sai rồi, con là người, nhưng, con là người của ta. Hết thảy sở hữu của con đều thuộc về ta, hiểu không?"
Tống Ngọc Trạch giận đến mắt đỏ bừng, lớn tiếng nói: "Cứ tính hôm nay ông không cho tôi đi, một ngày nào đó tôi cũng sẽ rời khỏi ông, tôi một chút cũng không muốn ở lại bên cạnh ông, ông như vậy chỉ làm tôi càng thêm chán ghét, hiện tại tôi hận không thể giết chết ông."
Nghe Tống Ngọc Trạch nói làm ánh mắt Tống Trấn tối sầm, thấy bộ dáng y hận mình đến tận xương, cuồng bạo nháy mắt tràn đầy trong đầu, hắn lạnh lùng cười, nói: "Được, không phải con muốn thi đại học sao? Ta cho con đi."
Đột nhiên hắn đưa tay bóp cổ Tống Ngọc Trạch, hung hăng đè y lên tường.
Tống Ngọc Trạch bị hắn bóp chặt cổ, hô hấp lập tức trở nên khó khăn, hai tay y gắt gao bấu lấy cánh tay như thiết của Tống Trấn đang ngày càng siết chặt, sắc mặt bắt đầu phiếm xanh rồi trở nên trắng bệch.
Y chỉ cảm thấy trước mắt ngày càng mơ hồ, trong lòng sợ hãi không thôi, thật sự cho rằng Tống Trấn sẽ cứ như vậy bóp chết mình.
Nhưng trước khi y ngất xỉu Tống Trấn buông lại ra, Tống Ngọc Trạch lập tức xụi lơ trên mặt đất, miệng nhỏ không ngừng hút khí, tay chân mềm nhũn.
Không đợi y kịp bình ổn, Tống Trấn đã nắm lấy cổ áo kéo y đến phòng khách.
"A." Tống Ngọc Trạch bị hắn trực tiếp lôi trên mặt đất, trong lòng sợ hãi cho rằng Tống Trấn thật sự muốn giết mình. Đã lâu y chưa thấy ánh mắt thô bạo lãnh khốc này của hắn.
Nhưng càng làm y sợ hãi chính là Tống Trấn đem y kéo tới cửa sổ sát đất, bắt đầu xé rách quần áo trên người y.
Tống Ngọc Trạch trợn to mắt, âm thanh run rẩy: "Ông làm gì."
Tống Trấn âm trầm không nói lời nào, hai ba cái đã đem Tống Ngọc Trạch không hề có sức chống cự lột ra hết.
Sau đó hắn lập tức kéo Tống Ngọc Trạch lên, đè cả người y trên mặt kính.
"Không." Tống Ngọc Trạch phát hiện ý đồ của hắn, cả người bắt đầu phát run, cơ thể dán lên mặt kính lạnh băng, lời nói đều nghẹn ở cổ họng, mặt trắng như gặp quỷ.
Tống Trấn đem hai tay y giơ lên cao ghim chặt ở đỉnh đầu, toàn bộ thân mình như tòa tiểu sơn đè trên người y.
Tống Ngọc Trạch trần truồng bị Tống Trấn đè trên mặt cửa, bên ngoài là cảnh đêm, vừa cúi đầu có thể nhìn thấy ánh đèn chiếu rọi cùng dòng xe như nước.
Cơ thể không hề che lấp, tuy ở tầng 20 chẳng ai có thể nhìn đến nhưng Tống Ngọc Trạch vẫn cảm thấy thẹn vô cùng, quá mức khiếp sợ làm y nói không nên lời.
Không đợi y giãy giụa, cơ thể đột nhiên khựng lại, trên trán tích một giọt mồ hôi theo mi giác chảy xuống, mặt trắng bệch không còn chút huyết sắc.
Bởi vì Tống Trấn không hề báo trước cắm vào trong thân thể y.
Không có bôi trơn, không có tiền diễn, không có âu yếm, cái gì cũng không, thậm chí quần áo Tống Trấn vẫn còn đang chỉnh tề, chỉ lộ ra một vật thật lớn cắm vào cơ thể Tống Ngọc Trạch.
Trên mặt Tống Trấn không có biểu tình gì, cả người tản ra sát khí tàn nhẫn làm nhân tâm run sợ.
Một tay hắn giam cầm hai tay Tống Ngọc Trạch, một tay khác vòng qua giữ chặt eo y, hung hăng đưa đẩy.
Hô hấp nóng rực phun sau cổ Tống Ngọc Trạch, Tống Trấn nói: "Chút nữa ta đem mật mã hủy bỏ, nếu ngày mai con có thể đứng dậy được, ta cho phép con đi thi." Nói xong, phía dưới dùng sức đâm vào, mạnh mẽ xỏ xuyên qua thân thể Tống Ngọc Trạch.
"A...Ân, không..." Tống Ngọc Trạch thấp giọng thống khổ phát ra tiếng kêu thảm thiết, y thậm chí có thể nghe được âm thanh xé rách bên dưới của mình, vật lớn nóng bỏng đang gắt gao tắc ở phía dưới, mỗi lần chuyển động đều khiến toàn thân đau đớn.
Cả người trần truồng bị đè trên cửa sổ cũng quên mất cảm giác xấu hổ, y chỉ thấy cả người đau nhức không muốn sống, chút sức lực phản kháng cũng không có, bị bắt phải thừa nhận thi ngược của đối phương.
Đây căn bản là một trận khổ hình.

Bình luận

Truyện đang đọc