TRỌNG SINH CHI BẠO LỰC TRẤN ÁP

---•---
Tống Ngọc Trạch rũ đầu ngồi trong xe, như là một đứa nhỏ phạm phải sai lầm.
Trong xe quanh quẩn mùi thuốc lá nặng nề, áp suất thấp bao phủ toàn bộ không gian nhỏ hẹp, ép đến nỗi Tống Ngọc Trạch không dám ngẩng đầu lên.
Y dùng dư quang trộm nhìn Tống Trấn, thấy cánh tay hắn dùng sức cầm vô lăng đến nỗi ứa ra gân xanh, trên khuôn mặt cũng là mây đen dày đặc, toàn thân tản ra khí thế làm cho người khác phải sợ hãi, đã rất lâu rồi Tống Ngọc Trạch chưa thấy sắc mặt khủng bố này của hắn. 
Trong lòng Tống Ngọc Trạch lo sợ bất an, nhịp tim đập cũng hỗn loạn. Rõ ràng biết bản thân mình và Lục không có gì, nhưng y vẫn rất sợ Tống Trấn hiểu lầm.
Hiển nhiên, Tống Trấn đã hiểu lầm rồi.
Rối rắm nửa ngày, y căng da đầu thanh giọng nói: "Chuyện đó...Vừa rồi Lục chỉ giỡn thôi."
Sau khi y nói xong, trong xe lại lâm vào im lặng, dường như sắc mặt của Tống Trấn càng khó coi hơn, môi nhấp thành một đường lãnh ngạnh, ánh mắt cũng không còn độ ấm, cũng không hề nhìn lấy Tống Ngọc Trạch một cái.
Tống Ngọc Trạch biết là hắn giận thật rồi, y kéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng lấy lòng: "A Trấn, ông giận sao? Thật ra hôm nay tôi đến ăn cơm với Cố Chi, còn Lục, cậu ấy đột nhiên trở về, bọn tôi đã lâu không gặp..."
Tống Ngọc Trạch luôn không hiểu cách nói chuyện, y giải thích như vậy đã là hiếm thấy, nếu không phải y để ý đến cảm nhận của Tống Trấn, y cũng sẽ không cẩn thận giải thích như vậy, bởi vì y và Lục thật sự không có gì hết, đồng thời y cũng không cảm thấy bản thân mình đã làm sai điều gì.
Chỉ có điều y còn chưa nói xong, Tống Trấn đã đột nhiên giơ tay, vẻ mặt không kiên nhẫn đẩy tay Tống Ngọc Trạch ra.
Sức lực của Tống Trấn luôn rất lớn, mà hắn lại còn đang nổi nóng nên khi bị Tống Trấn đẩy ra thì tay của Tống Ngọc Trạch cũng trúng vào khung xe, mạnh đến nỗi phát ra một tiếng "phanh". 
Xương ngón tay bị đập đến phát đau, Tống Ngọc Trạch kinh ngạc nhìn Tống Trấn, dường như không nghĩ rằng hắn sẽ đột nhiên động thủ.
Đương nhiên, chuyện này cũng không thể xem là động thủ được, nhưng mà từ lúc Tống Ngọc Trạch và Tống Trấn bên nhau, ngoại trừ ở trên giường, Tống Trấn chưa bao giờ làm y đau.
Mà hiện tại Tống Trấn lại như muốn đánh y? Đầu tiên Tống Ngọc Trạch rất kinh ngạc, sau đó mới cảm thấy khiếp sợ, cuối cùng là uất ức hòa với tức giận nhanh chóng cắn nuốt lý trí của y.
Đối với người bị ngược đãi lâu dài, một khi người thi bạo cho người đó một chút ôn nhu thì người đó sẽ rất dễ dàng cảm động, cái này gọi là hội chứng Stockholm.
Ngược lại, đối với người được đặt trong lòng bàn tay yêu thương lâu dài, một khi đối phương chỉ đánh một chút thôi cũng có thể nhanh chóng phân rã cảm xúc của người đó.
Hiện tại Tống Ngọc Trạch chính là như vậy, đôi mắt xinh đẹp của y lập tức bị bịt kín bởi một tầng xám xịt nhàn nhàn.
Y dùng sức siết chặt bàn tay đang đau đơn, mở miệng hỏi Tống Trấn: "Ông có ý gì? Muốn đánh tôi phải không?"
Tống Trấn vẫn không nói lời nào, vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn đằng trước. Dáng vẻ trầm mặc cùng với gương mặt căng chặt kia quả thực như là đang cam chịu.
Trong nháy mắt, phẫn nộ lấp đầy toàn bộ lồng ngực của Tống Ngọc Trạch, y không khỏi đề cao âm lượng: "Tống Trấn ông có ý gì? Tôi và Lục có quan hệ thế nào, ông còn không biết sao? Chính ông lòng dạ hẹp hòi, tôi đã nói với ông là cậu ấy chỉ giỡn..."
Tống Trấn đột nhiên đánh tay lái, cùng với một tiếng ma sát chói tay vang lên, vốn dĩ chiếc xe đang chạy cũng nhanh chóng dừng lại ở ven đường. 
Hắn rốt cuộc xoay mặt nhìn Tống Ngọc Trạch, chỉ có điều biểu tình vẫn như cũ, lạnh lùng hỏi: "Buồn cười không?"
"Sao?"
Tống Trấn cười lạnh một tiếng, nhìn Tống Ngọc Trạch: "Không phải con nói nó chỉ giỡn thôi sao? Vậy ta hỏi con, có buồn cười không?"
Tống Ngọc Trạch: "..."
Thích một thứ, dù người khác chỉ chạm vào một chút thì cũng giống như là đang muốn đoạt lấy.
Đương nhiên Tống Trấn biết Tống Ngọc Trạch sẽ không giấu hắn có quan hệ gì với Lục, nhưng cho dù như vậy, mỗi lần nhìn thấy hai người vui vẻ bên nhau là hắn lại không vui. Lần này Lục hôn Tống Ngọc Trạch, nếu không phải lý trí ngăn lại thì hắn đã tức giận thiếu chút nữa lái xe qua đâm chết cậu ta. 
Tuy ngoài miệng Tống Trấn không nói, nhưng Tống Ngọc Trạch chắc chắn là bảo bối duy nhất của hắn, người khác chạm vào một chút cũng giống như muốn mạng của hắn vậy. Lần này đương nhiên là tức giận vô cùng.
Thấy Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, khóe miệng của Tống Trấn phiếm lên nụ cười trào phúng: "Nếu ta ôm một thiếu niên trẻ tuổi rồi hôn người ta, sau đó lại nói với con là ta chỉ đùa thôi thì con có cảm thấy buồn cười không?"
Tống Ngọc Trạch tưởng tượng ra hình ảnh kia thì đầu óc như muốn nổ tung, thẹn quá thành giận nói: "Ông dám!"
Nhìn thấy biểu tình nhướng mày của Tống Trấn, Tống Ngọc Trạch hậu tri hậu giác phát hiện rằng bản thân mình đã bị tự vã. Vừa rồi y còn nói Tống Trấn lòng dạ hẹp hòi, hiện tại tự mình ngẫm lại nếu Tống Trấn mà hôn người khác, y chắc chắn sẽ tức chết mất.
Y có hơi thẹn quá thành giận nói: "Tôi đâu còn cách nào khác, tôi cũng không biết tại sao Lục lại đột nhiên hôn tôi, tôi cũng có kêu cậu ta hôn đâu."
Tống Trấn nhìn y càng nói càng nhỏ, hắn tự giác chiếm thượng phong lớn tiếng: "Trước kia ta đã nói với con rồi, kêu con đừng qua lại với Lục nữa, ngược lại con giỏi lắm, xem lời ta nói như gió thoảng bên tai. Nó thích con, chẳng lẽ con không biết? Hiện tại nó chỉ hôn con một cái, con nói không sao, vậy nếu sau này nó hiếu thắng làm gì con, con cũng cho qua phải không?"
Tống Ngọc Trạch trừng mắt nhìn hắn: "Ông cho rằng ai cũng cầm thú như ông sao, Lục sẽ không như vậy."
Tống Trấn cười lạnh: "Sao con biết?"
Tống Ngọc Trạch: "Tôi biết."
Tống Trấn: "Chậc, con cũng hiểu nó quá chứ, nó là chính nhân quân tử, còn ta là cầm thú phải không?" Hắn trầm mặt đến gần Tống Ngọc Trạch, dáng vẻ như đang muốn nói, nếu con dám đáp phải thì ta sẽ lập tức cầm thú cho con xem.
Hơi thở nguy hiểm đến gần, Tống Ngọc Trạch lập tức nói: "...Tôi không phải có ý này, Tống Trấn ông nói lý một chút được không, hôm nay tôi cũng là người bị hại, tôi đã trêu ai chọc ai chứ, ông nổi giận với tôi trong khi tôi không làm gì sai, thật sự tôi không thể hiểu được."
Tống Trấn cau mày nói: "Sao con lại không sai, con giấu ta đi ăn với Lục là đã sai rồi."
Tống Ngọc Trạch chán nản: "Tôi giấu ông đi ăn với Lục khi nào, là cậu ấy đột nhiên trở về. Hôm nay khi ra ngoài cùng Cố Chi tôi đã nói với ông, tôi không hề gạt ông, nếu không thì ông cũng không thể tìm đến đây, cũng không biết được là tôi đi ăn với Lục."
Tống Trấn: "Ồ, vậy là ta không nên đến đây quấy rầy các người."
Tống Ngọc Trạch không muốn cãi nhau với hắn: "Tống Trấn ông quả thực không biết nói lý, tôi không nói chuyện với ông nữa, ông dừng xe ở đây làm gì, về nhà."
Tống Trấn: "Được thôi, con đồng ý với ta, nói sau này con không bao giờ gặp Lục nữa. Chuyện hôm nay coi như xong. Chúng ta về nhà."
Tống Ngọc Trạch: "Ông có bệnh à." Nói xong thì tự mở cửa xe đi xuống, kết quả y mở một hồi thì mới phát hiện là cửa xe đã bị Tống Trấn khóa lại, y xoay mặt tức giận nhìn hắn: "Sao ông chỉ có một chiêu này vậy, ông có thể đừng trẻ con như thế không? Mở cửa, tôi muốn xuống xe."
Tống Trấn nhìn gương mặt xinh đẹp tức giận đến nỗi hồng lên, chậm rãi đưa tay kéo cà vạt: "Ai nói với con là ta chỉ biết có chiêu này?"
Một tiếng sau, trong xe truyền ra tiếng rên rỉ thấp thấp cùng với âm thanh khóc lóc xin tha của Tống Ngọc Trạch, đồng thời còn có tiếng thở dốc thô nặng của Tống Trấn, âm thanh cơ thể va chạm phát ra.
Trong chiếc xe nhỏ hẹp là hương vị tình dục nồng đậm.
"Không...Không được, eo đau quá, tôi từ bỏ. A...Tống Trấn, tên khốn kiếp nhà ông." Tống Ngọc Trạch bị nhốt trong không gian nhỏ hẹp, chân gác lên vai Tống Trấn, dùng tư thế cực độ uốn lượn thừa nhận sự va chạm mạnh mẽ.
Tống Trấn động eo tiến vào, không ngừng đưa vật thô to vào trong cơ thể y, mồ hôi theo gương mặt anh tuấn chảy xuống, hắn khàn giọng hỏi: "Nói, sau này còn gặp Lục nữa không?"
Tống Ngọc Trạch: "...Tống Trấn ông thật khốn kiếp...A...Đau."
Lại một tiếng sau, Tống Trấn hỏi: "Có còn gặp nữa không?"
Tống Ngọc Trạch đã không còn sức lực để nói chuyện: "..."
Lại một tiếng sau, Tống Trấn hỏi: "Còn gặp không?"
Giọng Tống Ngọc Trạch nghẹn ngào, khóc lóc nói: "Không...Không gặp, không gặp. Cũng không dám nữa..."
Ừm, Tống Trấn rất vừa lòng, quả nhiên cách này vẫn tương đối có hiệu quả, về sau có thể dùng thêm vài lần.
Lúc xuống xe, Tống Ngọc Trạch đi đứng khập khiễng, tay đỡ lấy eo, khóe mắt đỏ lên hết, rõ ràng là đã phải khóc một lúc lâu.
Tống Trấn hút thuốc, mây đen trên mặt đã tan đi, biểu tình thoải mái nhìn Tống Ngọc Trạch, khóe mắt còn mang theo ý cười.
Đêm khuya Lục gọi điện đến, hỏi Tống Ngọc Trạch sao rồi.
Tống Ngọc Trạch nói một câu: "Cậu đi chết đi." Sau đó lập tức tắt máy.
Lục: "..."
Nick ôm lấy Lục từ phía sau, híp mắt mơ hồ hỏi: "Hơn nửa đêm rồi còn cười cái gì? Hả?"
Lục đột nhiên ôm lấy đầu Nick, hôn một cái chụt lên môi hắn, dường như tâm trạng rất tốt.
Vốn dĩ mắt của Nick đang mở không lên cũng lập tức sáng ngời, xoay người đè Lục dưới thân, hai người lại bắt đầu đánh nhau.
Tống Ngọc Trạch bị dằn vặt một hồi, về nhà tắm rửa xong thì lập tức ngã đầu ngủ. Tống Trấn muốn lên giường nằm lại bị y đá xuống.
Tống Trấn cũng không giận, lấy chăn bao Tống Ngọc Trạch lại, ôm người vào trong lòng rồi cũng đi ngủ.
Tống Ngọc Trạch không còn sức lực để làm loạn với hắn, y nhắm mắt lại ngủ say. Tống Trấn vén mái tóc trên trán của y lên, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn, sau đó lại nhìn khuôn mặt ngủ say của y thật lâu, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tống Ngọc Trạch không ngờ đến y lại ngủ say như chết, vừa mới tỉnh dậy thì đã ở trên máy bay...Hơn nữa đây còn là một chiếc máy bay tư nhân.
Tiếng ồn do máy bay cất cánh đã đánh thức y. Tống Ngọc Trạch xoa mắt, khiếp sợ nhìn cảnh sắc ngoài cửa, nhìn tòa nhà dưới mặt đất đang ngày càng xa, trở nên nhỏ bé như những con kiến.
Y quay đầu nhìn Tống Trấn, biểu tình như lọt vào trong sương mù: "Chuyện gì vậy? Sao...Sao tôi lại ở trên máy bay? Chúng ta đi đâu vậy?"
Tống Trấn bình tĩnh nhìn y: "Đến nước X."
"Cái gì?" Biểu tình của Tống Ngọc Trạch vẫn khiếp sợ như cũ: "Sao lại đột nhiên đến đó, hôm nay tôi còn phải đi làm nữa."
Tống Trấn: "Ta đã xin nghỉ cho con rồi."
Tống Ngọc Trạch nhíu mày: "Ai bảo ông tùy tiện xin nghỉ cho tôi, hơn nữa tôi nói muốn đi nước X khi nào, đi đến đó làm gì?"
Khóe miệng của Tống Trấn khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười đầy thâm ý, hắn nói: "Đi kết hôn."
Tống Ngọc Trạch: "...Ai?...Ai kết hôn?..." Tự dưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm không rõ.
Tống Trấn chỉ mình, sau đó lại chỉ Tống Ngọc Trạch, chắc chắn nói: "Chúng ta."
Tống Ngọc Trạch: "..."
...Có thể cho y làm một tờ bài thi để bình tĩnh lại được không?

Bình luận

Truyện đang đọc