TRỌNG SINH CHI BẠO LỰC TRẤN ÁP

---•---
Tống Trấn ăn cơm nhanh hơn nhiều so với Tống Ngọc Trạch, chờ hắn ăn xong, cơm trong chén Tống Ngọc Trạch vẫn còn phân nửa, Tống Trấn rãnh rỗi ngồi đó lười biếng hút thuốc, hắn khẽ nâng cằm, hứng thú nhìn chằm chằm Tống Ngọc Trạch.
Tống Ngọc Trạch bị hắn nhìn đến chẳng biết phải ăn cơm như thế nào, ăn không được, buông xuống cũng không xong, đành phải căng da đầu tăng nhanh tốc độ giải quyết nốt phần cơm còn lại.
Y tận lực bỏ qua tầm mắt mãnh liệt nóng cháy của Tống Trấn, tự nhiên đứng lên: "Ông tắm trước đi, tôi dọn dẹp rửa chén."
Tống Trấn ấn đầu thuốc, không đứng dậy, ngoắc ngón tay với y.
Tống Ngọc Trạch ngẩn ra đi đến bên cạnh hắn, chỉ thấy Tống Trấn thân mật ôm eo làm nũng, đầu còn dán ở trên người mình. Tống Ngọc Trạch hơi mỉm cười, duỗi tay ôm lấy hắn: "Sao vậy?"
Tống Trấn ngẩng đầu lẳng lặng nhìn y một hồi, sau đó cười nhẹ nói: "Vừa rồi con ở phòng bếp nói từ giờ trở đi đều nghe theo ta."
Tống Ngọc Trạch ừm một tiếng, khóe miệng chậm rãi cong lên: "Vậy ông muốn thế nào?"
Đây là lần đầu Tống Ngọc Trạch dùng loại ngữ khí ngả ngớn mang theo dụ hoặc để nói chuyện, tâm Tống Trấn run lên, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cánh tay ôm Tống Ngọc Trạch siết chặt, trực tiếp đứng lên.
Người hắn cao lớn cường tráng, ôm Tống Ngọc Trạch mười phần nhẹ nhàng, Tống Ngọc Trạch bị hắn ôm quen rồi, dùng tay câu lấy cổ hắn, nhẹ nhàng nhấp môi, mặt đỏ ửng.
Mỗi lần bị Tống Trấn bế lên như vậy, y có thể cảm nhận được sức mạnh nam tính khiến người mê muội của Tống Trấn, cánh tay thô tráng, cơ bắp trước ngực, hơi thở thành thục tràn đầy tính xâm lược của giống đực, khiến cho người nam nhân này càng thêm cường hãn cùng bá đạo.
Tống Trấn ôm Tống Ngọc Trạch vào phòng tắm, dùng chân đóng cửa lại, đặt y ngồi trên bồn rửa mặt.
Tống Ngọc Trạch vẫn còn ôm cổ Tống Trấn, hai tay Tống Trấn chống ở hai bên của Tống Ngọc Trạch, cúi người tiến lên hôn y.
"Ưm..." Tống Ngọc Trạch bị hắn ép về phía sau, lưng dán lên mặt gương lạnh lẽo, nhưng thân thể lại nóng vô cùng.
Đầu lưỡi bọn họ cuồng nhiệt dây dưa, thân thể dán sát vào nhau. Độ ấm trong cơ thể hai người càng tăng cao, thậm chí có phần nóng bỏng.
Tay Tống Trấn âu yếm vuốt ve thân thể Tống Ngọc Trạch, thỉnh thoảng lại xẹt qua nơi mẫn cảm của y, khiến cho thân thể y run lên.
Tống Ngọc Trạch bị hôn đến mụ mị, dường như trong đầu chỉ còn lại một ý niệm đó chính là làm càng nhiều việc thân mật hơn với Tống Trấn, muốn được hắn vuốt ve, bị hắn mạnh mẽ chiếm hữu.
Trong phòng tắm nhỏ hẹp vang lên tiếng nước bọt tương giao, âm thanh Tống Ngọc Trạch thấp giọng rên rỉ cùng với tiếng hít thở thô nặng của Tống Trấn đan chéo bên nhau, không khí cũng trở nên dính nhớp sắc tình.
Tống Trấn cởi hết quần áo của hai người, để cơ thể trần trụi tuyết trắng của Tống Ngọc Trạch ngồi trên bồn rửa, duy trì tư thế hai chân khẽ nâng của y, hắn cúi người đem tiểu Tống Ngọc đã đứng thẳng hàm chứa vào trong miệng mình.
"A..." Tống Ngọc Trạch nhíu đôi mi tú trí lại, hơi ngửa đầu dựa vào mặt gương đã bị nhiệt khí nhiễm thành sương mù mông lung, đôi tay y vô lực chống phía sau, eo nâng về trước, dường như muốn tiến càng sâu vào trong khoang miệng của Tống Trấn, nửa người trên mảnh khảnh tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, thập phần mê người.
Thân thể Tống Ngọc Trạch vốn đã mẫn cảm, bây giờ lại được Tống Trấn ra sức hầu hạ, rất nhanh đã phóng thích trong miệng của hắn.
Tống Trấn chẳng chút để ý nuốt phần tinh dịch này xuống, đôi mắt thẳng tắp nhìn dáng vẻ Tống Ngọc Trạch trở nên lười biếng mê người sau dư vị cao trào, ngay sau đó khẽ cười liếm môi, khàn giọng hỏi: "Bảo bối, sướng không?"
Tống Ngọc Trạch không nói lời nào, muốn chống thân thể mình đi xuống, nhưng bị Tống Trấn đè lại hôn lên.
Một mùi hơi tanh, còn có chút vị đắng truyền vào khoang miệng, Tống Ngọc Trạch không khỏi nhíu mày.
Bị Tống Trấn bá đạo hôn lấy khiến cả người y mềm vô cùng, chẳng còn sức để đẩy hắn ra.
Tống Trấn hôn một hồi rồi rời đi, vùi đầu liếm láp bên gáy y, xương quai xanh, đầu vú, dùng tay vuốt ve cánh mông mềm mại của Tống Ngọc Trạch rồi đổ chất bôi trơn ra lòng bàn tay, vói vào khuếch trương bên trong.
Phía dưới bị vật lạ xâm nhập khiến cho thân thể Tống Ngọc Trạch cứng đờ, đầu gác lên vai Tống Trấn, thở gấp nhỏ giọng nói: "Nhẹ...A...Nhẹ một chút."
Tống Trấn nói được, nhẫn nại chậm rãi làm xong khuếch trương. Phía dưới của hắn cũng đã cứng thành một cây gậy lớn, nhẫn nhịn đến cực hạn, sau khi ôm Tống Ngọc Trạch xuống dưới thì kêu y đỡ lấy thành bồn, từ phía sau mạnh mẽ tiến vào.
"A..." đồ vật của Tống Trấn quá lớn, tuy đã làm khuếch trương rất tốt nhưng vẫn khiến cho y cảm thấy đau rát, Tống Ngọc Trạch bắt lấy cánh tay Tống Trấn đang ấn bên hông mình, nói: "Chờ một chút...Lớn...Lớn quá."
Tống Trấn vừa tiến vào lập tức thoải mái đến muốn thở dài, bên trong của Tống Ngọc Trạch vừa ướt vừa nóng lại vừa mềm, cắn chặt như vậy, không hề có kẻ hởi vây lấy vật thô to của hắn, huống chi Tống Ngọc Trạch còn đang cúi người nằm trên thành bồn, bị hắn từ phía sau đâm vào tạo thành hiệu quả thị giác càng khiến dục vọng của hắn thiêu đốt mãnh liệt hơn.
Hắn nhíu đôi mày gợi cảm thử chậm rãi thâm nhập vài lần, khàn giọng nói: "Bảo bối, bên trong của con vừa chặt vừa thoải mái, ta không nhịn được, ngoan nào, chút nữa quen rồi sẽ ổn thôi." Nói xong, hắn lập tức đỡ eo Tống Ngọc Trạch mạnh mẽ ra vào.
Rất nhiều lần Tống Ngọc Trạch bị hắn đâm vào khiến cho chân mềm nhũn, cánh tay còn đang đỡ thành bồn cũng không khỏi run rẩy, nhưng sau khi đã thích ứng, đau đớn dần dần bị khoái cảm thay thế.
Vật kia của Tống Trấn vừa thô lại vừa nóng, mạnh mẽ ra vào trong cơ thể y, vách thịt bên trong bị cọ xát khiến cho y vừa ngứa ngáy vừa thoải mái, hơn nữa mỗi lần bị đâm đến điểm nhạy cảm đều có một một dòng điện kích thích chạy qua thân thể, khiến y ngăn không được phát ra từng tiếng rên rỉ mê người.
Tống Trấn bị âm thanh của y kích thích thì càng thêm hưng phấn, tốc độ cắm vào cũng ngày càng nhanh, Tống Ngọc Trạch sao có thể chịu nổi động tác mãnh liệt của hắn, eo vừa mềm vừa đau, thiếu chút nữa đã ngã xuống, dường như sắp không chống đỡ được cơ thể của mình, nửa người trên dựa vào thành bồn, sắp bật khóc đến nơi.
"Chậm...Chậm một chút, a...Đừng mà, sâu quá."
Tống Trấn không thả chậm tốc độ, ngược lại càng dùng sức tiến vào chỗ sâu nhất bên trong. Cúi người nhẹ giọng thủ thỉ bên tai y: "Bảo bối, ta làm con sướng lắm sao."
Tống Ngọc Trạch cắn răng không nói gì, chỉ khi nào không chịu nổi nữa mới phát ra một hai tiếng hừ nhẹ.
Tống Trấn liếm vành tai y: "Sao lại không nói lời nào? Là do ba ba chơi con sướng quá, vì vậy mà nói không nên lời? Hửm?"
Tống Ngọc Trạch biết Tống Trấn khi hưng phấn thì sẽ thích nói những lời khiến người mặt đỏ tai hồng như thế này để đùa giỡn mình, dù nghe nhiều rồi nhưng y vẫn cảm thấy thẹn không chịu được, phía dưới cũng có phản ứng, đặc biệt là miệng huyệt sẽ kịch liệt co rút, gắt gao giữ lấy vật thô to của Tống Trấn.
Tống Trấn rất vừa lòng với phản ứng của y, khóe miệng xuất hiện ý cười xấu xa: "Xem ra bảo bối thật sự rất thích đồ vật của ta, cắn chặt như thế, luyến tiếc buông nó ra."
Tống Ngọc Trạch dưới động tác cuồng bạo cùng với ngôn ngữ của hắn mà chịu hai tầng kích thích, nhịn không được bị hắn cắm bắn.
Mặt y nhanh chóng ửng hồng, cảm thấy thân thể của mình thật sự quá dâm đãng, xấu hổ đến mức chôn đầu vào giữa hai tay, không muốn phản ứng lại Tống Trấn nữa.
Y vừa mới phóng thích, mặt sau siết chặt hơn, Tống Trấn ấn eo y nhanh chóng đâm vào vài lần, phát ra một tiếng rên rỉ rồi bắn tất cả vào trong cơ thể y.
Tống Trấn bế Tống Ngọc Trạch lên, đưa tay nâng cằm y, nhìn thấy biểu tình xấu hổ muốn chết của y thì bật cười, yêu thích trong lòng càng nhiều hơn, tiến lại gần hôn lên môi Tống Ngọc Trạch.
Tống Trấn hôn một hồi rồi ôm Tống Ngọc Trạch vào bồn tắm, dùng vòi sen làm bồn đầy nước giúp y tắm rửa.
Toàn thân Tống Ngọc Trạch bủn rủn, nằm trong bồn tắm không muốn cử động, nhắm mắt tùy ý để nước ấm cùng bàn tay Tống Trấn vuốt ve trên người mình.
Hiện tại Tống Trấn rất ôn nhu, nhẹ nhàng tắm rửa mỗi một tấc trên thân thể của Tống Ngọc Trạch. Từ cổ đến chân, chỗ nào cũng không tha.
Tống Ngọc Trạch mệt muốn chết rồi, nhắm mắt ngâm mình trong nước ấm cơ hồ muốn ngủ thiếp đi.
Trong lúc y mơ mơ màng màng, cảm giác được hai chân của mình bị nâng lên, y nhíu mày mở mắt ra, phát hiện Tống Trấn cũng ở trong bồn tắm, ngồi đối diện với mình.
Bồn tắm không lớn, hai nam nhân cùng ngồi trông có vẻ miễn cưỡng, cũng có vẻ hơi chật.
Tống Ngọc Trạch nâng chân đạp nhẹ vào ngực hắn, hỏi: "Ông tiến vào làm gì."
Tống Trấn duỗi tay bắt được cẳng chân thon dài trắng nõn kia, trên mặt mang theo ý cười, rồi lại dùng đầu lưỡi chạm vào mắt cá chân của Tống Ngọc Trạch.
Dọc theo đó liếm lên.
Cảm giác tê dại tiến vào trong lòng, Tống Ngọc Trạch mắc cỡ đến đỏ mặt muốn rút chân về, lại bị tay Tống Trấn chặt chẽ giữ lại, làm thế nào cũng không cử động được.
Một chân Tống Ngọc Trạch bị hắn bắt lấy nâng lên, phía dưới không hề giữ lại lộ ra trước mắt Tống Trấn.
Tống Trấn đưa mắt nhìn miệng huyệt sưng đỏ còn đọng lại chút ít dịch trắng, chỉ cảm thấy một cổ nóng rực chạy xuống bụng dưới, vật vừa mới phóng thích lại lập tức ngẩng đầu.
Hắn nguy hiểm híp mắt lại, đến gần Tống Ngọc Trạch, nói: "Chậc, còn một chỗ quên rửa." Nói xong lại duỗi ngón tay đưa vào.
Tống Ngọc Trạch cảm thấy tư thế này không ổn chút nào, một chân của y còn bị Tống Trấn bắt lấy, hắn cứ như vậy dạng nó ra, cả người cúi xuống.
Tinh lực của Tống Trấn tràn đầy, Tống Ngọc Trạch không thể nào sánh được, cảnh giác nhìn chằm chằm Tống Trấn: "Không phải ông muốn làm nữa chứ."
Tống Trấn cười cười, dùng âm thanh gợi cảm trầm thấp nói: "Ta chỉ muốn giúp con rửa sạch thôi...Dùng thứ mà con thích nhất." Nói xong lại chôn đồ vật của mình vào sâu bên trong.
Bởi vì vừa mới làm xong, hơn nữa còn có nước bôi trơn nên tiến vào rất dễ dàng.
"Hưm...A..." Tống Ngọc Trạch cảm thấy như có một dòng nước ấm tiến vào cơ thể mình, tiếp theo lại bị lắp đầy. Y tức giận đánh Tống Trấn một cái: "...Ông lại muốn làm chuyện xấu với tôi?"
Tống Trấn cười khẽ, nghiêng mặt hôn y, nói: "Bảo bối, con thật thông minh." Sau đó hắn giống như một tòa tiểu sơn đè trên người y, lần lượt tiến vào không cho y phản kháng.
Hai chân Tống Ngọc Trạch bị bắt dang rộng, gác ở hai bên bồn tắm, cánh tay gắng sức bắt lấy thành bồn, không còn sức lực tùy ý để Tống Trấn rong ruổi trên người mình.
Làm trong nước lại có một phen tư vị khác, hơn nữa Tống Trấn đã bắn qua một lần nên càng làm càng hăng say, dằn vặt Tống Ngọc Trạch khiến y muốn hỏng mất.
Cánh mông tuyết trắng của Tống Ngọc Trạch bị va chạm mà phiếm hồng, âm thanh bạch bạch dâm mĩ trong nước cũng mười phần rõ ràng.
Cho dù ở trong nước nhưng trên người bọn họ vẫn bao trùm một tầng mồ hôi mỏng, bị nước chảy qua rửa sạch lại dần dần toát ra, ẩm ướt dính dính. Có thể thấy được hai người đã làm kịch liệt thế nào.
Tống Ngọc Trạch thật sự chịu không nổi, khóc lóc cầu xin Tống Trấn mấy lần cũng chẳng thể khiến Tống Trấn chậm lại.
Mái tóc màu đen bị mồ hôi thấm ướt, mềm mại dán lên gương mặt, trong khóe mắt xinh đẹp đều là nước, vành mắt bị khóc đỏ lên. Nhìn dáng vẻ bị khi dễ khóc lóc kêu tên hắn như vậy, Tống Trấn sao có thể dừng, ngược lại càng làm càng quá đáng.
Nước trong bồn tắm dần dần lạnh, lại bị thân thể nóng bỏng của hai người làm cho ấm áp.
Cuối cùng Tống Ngọc Trạch bị làm đến khóc khàn cả giọng, chỉ có thể nhỏ tiếng nức nở, Tống Trấn một bên dỗ dành, một bên lại bị Tống Ngọc Trạch khóc đến tâm can ngứa ngáy, ôm y lên giường làm một thêm một hiệp nữa.
Ngày hôm sau, quả nhiên Tống Ngọc Trạch không xuống giường được.

Bình luận

Truyện đang đọc