TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU



Phong Hàn nghỉ ngơi 10 ngày, cũng đến lúc phải thượng triều.

Mạc Khanh Vân nghe tiếng động liền vội vàng dậy giúp Phong Hàn mặc quần áo.

Phong Hàn nhìn người đang buồn ngủ mơ màng: "Em không cần dậy sớm với ta, cần phải nghỉ ngơi, ta làm ồn đến em sao?"
Mạc Khanh Vân lắc đầu: "Ta muốn giúp Vương gia thay quần áo".

Phong Hàn thấy y kiên trì cũng buông tay để y làm: "Sau khi ta đi em ngủ thêm một lát đi, nếu làm phiền giấc của em, những ngày phải thượng triều ta chỉ có để đến Phù Vân cư ngủ thôi".

Mạc Khanh Vân nghe vậy, động tác khẽ dừng lại: "Ta không muốn, Vương gia sẽ không làm phiền đến ta".

Phong Hàn bị lời nói thẳng ra của người trước mắt làm trong lòng nổi lên từng đợt gợn sóng: "Thôi, không nói vậy nữa".


Mạc Khanh Vân cười cười tiếp tục hầu hạ Phong Hàn mặc quần áo, rửa mặt.

Mãi đến khi nhin Phong Hàn rời khỏi cổng Thiển Vân cư mới xoay người trở lại giường tiếp tục nằm xuống, nghĩ lại đối thoại giữa hai người, trong lòng ngọt như nếm mật.

Phong Hàn khi hạ triều thì đến Công bộ một chuyến, xong việc mới phân phó Phù Ngọc Sơn: "Phái người truyền tin đến binh doanh, điều Mạnh Hòa An về Nhược Thành".

"Đúng vậy".

Phù Ngọc Sơn nghĩ nghĩ nói: "Vương gia, có chuyện gì muốn an bài cho hắn sao?".

Phong Hàn lắc đầu, "Không, tạm thời chưa có.

Ngươi đổi chỗ với hắn cho ta, ta có việc an bài ngươi đi làm".

"Vâng, Ngọc Sơn đã rõ".

"Người mà Lương Trần an bài bao lâu nữa thì đến?"
Phù Ngọc Sơn tính toán thời gian trong lòng, nói: "Chắc là còn khoảng hai người".

"Người tới thì tạm thời sắp xếp ở viện Nam của vương phủ".

Phong Hàn nghĩ nghĩ, chỉ có thể dàn xếp người trong vương phủ mới có thể tạm yên tâm, nếu ở nơi khác lại có hướng khác thì lại không tốt.

"Vâng, người cần mang đi cũng đã an bài thỏa đáng, đều là người tinh nhuệ có thể tin được".

Phong Hàn gật gật đầu: "Ừ, ngươi làm việc thì ta có thể yên tâm".


"Vương gia, bây giờ có muốn ra thôn trang đã chọn ngoài thành xem thử không?".

Phù Ngọc Sơn không biết Phong Hàn đang nghĩ gì, gần đây Phong Hàn làm việc có chút kỳ quái, có đôi khi Phù Ngọc Sơn cũng không thể đoán ra.

"Đi thôi, đi xem".

Trong Thiển Vân cư của vương phủ.

Mạc Khanh Vân ngồi trong viện uống trà, xem thoại bản, Dịch Tư Nguyên luyện võ trong sân, không bao lâu thì có tiểu nha hoàn bưng đồ ngọt lên.

"Tham kiến Vương phi, đây là Tương liên hầm đường phèn, vịt quay uyên ương, bánh hạt dẻ cho trù phòng làm, mời Vương phi thưởng thức".

"Đặt ở đó đi".

Tiểu nha hoàn đứng dậy đặt điểm tâm lên bàn đá rồi lập tức lui ra, Mạc Khanh Vân quay đầu nhìn về phía sau: "Tư Nguyên, đến nghỉ một lát đi".

Mạc Khanh Vân đưa tay đặt một chén chè qua cho Dịch Tư Nguyên: "Ăn chút điểm tâm ngọt trước".

Dịch Tư Nguyên nghe lời đưa tay cầm cái bánh hạt dẻ ăn trước, Mạc Khanh Vân cười bưng chè lên, vừa mới đưa tới bên miệng, sắc mặt liền biến đổi nhanh chóng buông xuống: "Tư Nguyên, chờ đã".

Dịch Tư Nguyên đã đưa khối điểm tâm đến miệng, còn chưa kịp nhai đã bị gọi ngừng lại, ngây ngốc nhìn Mạc Khanh Vân.

Mạc Khanh Vân lấy khối điểm tâm trong tay Dịch Tư Nguyên, đặt dưới mũi ngửi ngửi, vẫn không có gì lạ, lại cầm lại chén chè ngửi ngửi: "Nguyên Thanh".

Nguyên Thanh vốn ở xa, nghe tiếng gọi liền chạy nhanh đến trước mặt Mạc Khanh Vân: "Vương phi, xin phân phó".


"Nha hoàn vừa rồi đem thức ăn lên gọi là gì?"
"Bẩm Vương phi, nha hoàn đó tên Tố Ngọc".

Mạc Khanh Vân nghĩ nghĩ: "Nàng ta ở vương phủ bao lâu rồi?"
Nguyên Thanh cau mày suy nghĩ một lát: "Hẳn là từ nhỏ.

Tố Ngọc tỷ tỷ và Nguyên Tân đều là người ban đầu đi theo bên cạnh Vương gia".

"Vương phi, nô tài nhớ ra rồi, gia nô trong vương phủ được ban họ Nguyên, tỳ nữ được ban họ Tố.

Quản gia An Hoài là người trước kia trong phủ của Đức phi nương nương, cho nên gia nô được ban họ An, tỳ nữ được ban họ Bình.

Những cái tên đó đều là người trước kia trong phủ".

Mạc Khanh Vân trầm mặc gật gật đầu: "Không có việc gì, chỉ là ta nhớ tới nên hỏi một chút thôi".

Mạc Khanh Vân nhìn Nguyên Thanh lui xuống, trong lòng lại có chút hiểu rõ, tỳ nữ này nói chung gọi là Tố Ngọc, cũng không biết biết rõ, trong chén chè này rõ ràng có bỏ thuốc.

Tuy rằng không biết là thuốc gì, nhưng nghĩ chắc cũng không phải là thứ gì tốt, trong nhà này người muốn hại y sẽ là ai đây?
# Hết chương 18.


Bình luận

Truyện đang đọc