TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU



Phong Hàn ngồi ở chủ vị, nhìn mấy người đang cúi đầu.
Phù Ngọc Sơn đợi nửa ngày cũng không thấy Phong Hàn trả lời, hơi hơi ngước lên nhìn: "Vương gia?"
"Đều Đứng dậy đi".

Phong Hàn cố nén đáy lòng tức giận, nhìn Mạnh Hoà An đứng dậy.

Phù Ngọc Sơn hiểu rõ Phong Hàn, Vương gia vừa rồi hình như có chút tức giận? "Vg, Hoà An đã tới rồi, tôi...."
"Ừ, Ngươi đi bận chuyện của ngươi đi".

Phong Hàn vẫy tay ngắt lời Phù Ngọc Sơn muốn nói, hắn ngẩn người mới kịp phản ứng chuyện hắn phải làm hình như không thể để người khác biết được, nhanh chóng hành lễ sau đó rời khỏi Vương phủ.

Không khí trong thư phòng có chút kỳ quái, Mạnh Hoà An không phải người hàng năm đi theo bên cạnh Phong Hàn như Phù Ngọc Sơn, cũng không biết Vương gia lần này gọi hắn đến là có chuyện gì.

"Ngọc Sơn Gần đây có một số việc bận rộn, ngươi tạm thời đi theo bên cạnh ta".


"Vâng".

Phong Hàn gật gật đầu: "Ngươi lui trước đi".

Nhìn Mạnh Hoà An rời khỏi thư phòng, một mình Phong Hàn trong phòng bình tĩnh nửa ngày, vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã tiến lên giải quyết Mạnh Hoà An, chỉ là tình cảnh hiện tại không cho phép hắn đi nhầm.

Đời trước nếu Mạnh Hoà An có thể trèo lên Thôi Phàm Mộng đầu nhập vào Đại hoàng tử, một đời này không phải bọn họ cũng sẽ là người khác.

Vậy còn không bằng dưới tình huống đã biết trước giải quyết những người này, đời này nhất định sẽ không để Mạc Khanh Vân phải chịu chết cùng với hắn.

Còn báo thù sao, giải quyết một lần chẳng phải chỉ tiện nghi cho bọn họ thôi sao.

Sau giờ ngọ, Phong Hàn trở lại Thiển Vân cư.

Phong Hàn cầm thiệp ngồi trên giường, Mạc Khanh Vân bưng ly trà lạnh đưa qua, an tĩnh ngồi bên cạnh Phong Hàn một lát, "Vương gia, người gặp chuyện gì sao?"
"Hả? Kv vì sao lại nói như vậy".

Phong Hàn nhìn về phía Mạc Khanh Vân đang ngồi bên cạnh mình.

Mạc Khanh Vân cười cười, cầm cái quạt hương bồ bên cạnh quạt cho Phong Hàn, "Tâm tình Vương gia hình như không tốt".

Phong Hàn sửng sốt, hắn thể hiện ra rõ ràng như vậy sao? Theo Lý mà nói thì hẳn là rất khó để phát hiện mới đúng chứ.

"Kv sao biết?"
"Tự Nhiên biết thôi".

Khoé miệng Mạc Khanh Vân gợi lên một nụ cười: "Vương gia nếu có việc gì có thể nói với ta.

Kv tuy rằng rất tài, có lẽ cũng có thể chia sẻ với Vương gia một chút".


"Vương Phi tài trí hơn người, có lẽ thật sự có thể giúp đỡ ta.

Nhưng việc này cũng không có gì để nói, chẳng qua là phiền não chút chuyện cũ mà thôi".

Hôm nay nhìn thấy Mạnh Hoà An, trong lòng hắn liền dâng lên cơn giận mà thôi, chuyện này cũng không thể nói với Mạc Khanh Vân.

Mạc Khanh Vân thấy Phong Hàn không nói cũng không giận: "Vậy Vương gia sao lại biết ta tài trí hơn người.

Khanh vân chỉ là làm bộ làm dáng mà thôi".

Phong Hàn đưa tay bắt lấy tay Mạc Khanh Vân, hắn đương nhiên biết, bởi vì kiếp trước trong lao đã từng nói với nhau rất nhiều chuyện, hắn biết Vương phi của hắn vốn rất thông tuệ.

"Ta Đoán, nhưng ta biết là mình nói rất đúng".

Mạc Khanh Vân cười cười với Phong Hàn.

"Vương Gia đang xem thiếp gì đấy".

"Là Thiếp mời của Ôn phủ, mời đến mừng thọ lão mẫu của Ôn Tương".

Phong Hàn tuỳ tay ném thiệp lên bàn.

Mạc Khanh Vân nghe được câu trả lời, gật gật đầu: "Nghe nói lão mẫu của Ôn Tương đã mạo điệt chi niên*, đúng thật là nên làm tịch yến".

*Mạo Điệt chi niên: Cách nói của người Trung Quốc xưa chỉ người khoảng 80-90 tuổi.

"Khanh Vân Đối với các vị đại nhân trong triều hình như hiểu rất rõ".

Phong Hàn nhìn Mạc Khanh Vân, nhưng y vẫn biểu tình bình tĩnh, ý cười nhàn nhạt treo trên mặt, không biểu hiện gì.


"Còn Chưa tính là hiểu biết, lúc trước vừa đến Nhược Thành, có rất nhiều chuyện cũng không hiểu, sợ trong lúc vô ý chọc đến người quyền quý gì, tự nhiên phải tìm hiểu một phen".

Mạc Khanh Vân một tay bị Phong Hàn nắm, một tay nhẹ nhàng phẩy quạt.

"Nghe Nói vị Ôn Tương này vô cùng chính trực, nói vậy tiệc trong nhà ông ta nhất định sẽ có rất nhiều người đến dự đi".

"Đúng Vậy, nói như thế nào thì Ôn Tương cũng là người thân cận nhất với Hoàng thượng, tự nhiên sẽ có nhiều người vội vàng nịnh bợ, bất quá có thể nịnh bợ hay không cũng không biết được".

"Vương Gia, người và Ôn đại nhân hình như rất quen thuộc".

"Cũng Không quen thuộc lắm, hằng năm ta không có ở Nhược Thành.

Nếu là trước kia, ta đã ở ngoài doanh địa cách Nhược Thành ba mươi dặm rồi".

Mạc Khanh Vân cười cười.

Hẳn là vì mình đúng không.

Sau khi thành thân với y, Phong Hàn chưa từng rời đi.

Phong Hàn nhìn thấy Mạc Khanh Vân quạt một lúc có chút mệt mỏi liền lôi kéo y ngồi dựa vào người mình.

# Hết Chương 22.


Bình luận

Truyện đang đọc