TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU

Bên ngoài Tử Vân điện có mấy người đang canh giữ.

Phong Hàn vừa đến, Bình Lam nhanh chân chạy đến đón: "Vương gia".

Phong Hàn gật đầu nhìn Bình Lam, tâm tình đang sốt ruột bình tĩnh lại, nhìn cửa phòng đang đóng chặt: "Mời thái y chưa?"

"Đã mời, thái y nói nương nương cần phải tĩnh dưỡng một thời gian".

"Có thể gặp mẫu phi được không?"

Bình Lam cúi người: "Nương nương mới vừa rồi tỉnh dậy uống thuốc, bây giờ có thể gặp. Mời Vương gia".

Phong Hàn đi theo Bình Lam xuyên qua sảnh ngoài vào bên trong, Bình Nguyệt thấy người tiến vào liền nhanh chóng hành lễ lui xuống canh giữ bên ngoài. Bình Lam cũng thối lui, để Phong Hàn ở lại một mình bên trong.

"Mẫu phi".

Đức Phi dựa vào gối mềm cười cười với Phong Hàn: "Làm con lo lắng, mẫu phi không có việc gì".

Phong Hàn ngồi xuống ghế tròn ở đầu giường, vừa rồi nhìn thấy Bình Lam, hắn đã biết mẫu phi không có việc gì, chỉ là không biết mẫu phi dùng cách như vậy gọi hắn vào là có chuyện gì muốn nói.

"Mẫu phi, con cũng nhiều ngày không gặp người, người có việc gì muốn đích thân công đạo với con sao?"

Đức Phi gật đầu: "Không tồi, tuy là có việc nói, nhưng đối với con mà nói lại cũng không phải là chuyện lớn gì".

Đức Phi nhìn con trai mình, thở dài: "Mấy ngày trước Bình Lam phát hiện bên trong chén thuốc bị người ta hạ thuốc, cũng tương kế tựu kế nghỉ ngơi mấy ngày, để khỏi phải gặp cái người không yên lòng kia".

Phong Hàn cả kinh, "Có tra ra do ai làm không?"

Đức Phi đưa tay bắt lấy bàn tay Phong Hàn, "Không cần lo lắng, đã giải quyết người đó rồi. Mẫu phi trải qua những việc này sớm cũng quen, trong hậu cung này còn không phải là như vậy sao, có những tiểu nhân không lên được mặt bàn. Haizzzz"

Phong Hàn nắm chặt tay Đức Phi, hắn biết mẫu phi của hắn lúc trước tiến cung không phải do mong muốn, lấy tâm tính của mẫu phi cơ bản là khinh thường việc cùng một ít nhân vật nhỏ trong hậu cung này lục đục với nhau.

"Mẫu phi phải chú ý mọi thứ". Phong Hàn nhớ tới kiếp trước mẫu phi bị người khác hại chết trong cung. Người hạ độc thường có thủ đoạn khó lòng phòng bị, hắn nhất định phải nhanh đưa người vào cung, để tránh cành mẹ đẻ cành con, cũng không biết llc bây giờ có người để dùng hay không.

"Hàn nhi, ta muốn hỏi con một chút, gần đây con và Mặc Khanh Vân như thế nào rồi?"

"Mẫu phi sao lại hỏi Khanh Vân? Nghe được chuyện gì sao?"

Đức Phi nhíu mày gật đầu, "Hôm trước vô tình nghe nói Hoàng thượng hình như có chút bất mãn đối với Mặc Khanh Vân, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì".

Phong Hàn lắc đầu: "Vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, có lẽ mấy đại thần ở Lễ bộ buộc tội con nên liên lụy đến Khanh Vân đi".

"Con biết sao?"

"Vâng, trước đó vài ngày lúc thượng triều có nhắc tới, nói Khanh Vân không biết lễ nghi. Lấy chuyện đến bây giờ còn chưa hồi môn và chưa đến bái kiến huynh trưởng mà nhàm chán buộc tội thôi".

Đức Phi thấy Phong Hàn nói vậy còn không rõ ý tứ sao, "Đây là ý của con đi?"

"Vâng, những người đó có thấy hay không lại làm thế nào. Dù sao con trong triều nổi bật quá cũng không tốt, cũng không cần vội vàng. Lại thêm Thôi thị lang, phụ thân của Thôi Phàm Mộng, hắn cũng có chút bản lĩnh tham dự vào chuyện này".

"Con, con lúc trước cũng không phải không đồng ý chuyện Hoàng thượng tứ hôn sao? Bây giờ xem ra là tiếp nhận Mặc Khanh Vân rồi?"

Trong lòng Phong Hàn muốn trực tiếp kể hết mọi chuyện với mẫu phi, nhưng bây giờ không phải là thời cơ thích hợp, nếu để mẫu phi biết hắn quá xem trọng Khanh Vân cũng là một phiền toái, ít nhất mẫu phi sẽ không chấp nhận suy nghĩ của hắn, để hắn chỉ làm bạn bên cạnh một người duy nhất là Khanh Vân. Xem ý tứ của mẫu phi, con nói dõi chắc chắn sẽ trở thành một vấn đề rất lớn.

"Mẫu phi, Khanh Vân rất tốt. Lúc trước con không phải không muốn, chỉ là không nghĩ sẽ bị trói buộc quá sớm, con và Khanh Vân thời trẻ đã quen biết nhau rồi".

# Hết chương 32

Bình luận

Truyện đang đọc