TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU



Sở Vương phủ, An Sương viện.
Thôi Phàm Mộng ngồi trong phòng người đang quỳ gối cúi đầu: "Thải Nhi, ngươi xác định đã bảo người kia làm?"
Thải Nhi run rẩy trả lời: "Đúng vậy tiểu thư, nô tì xác định".

"Sao có thể vậy chứ, Mạc Khanh Vân một chút việc cũng không có, thuốc bột kia là ta rất vất vả mới có được, không màu không mùi, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.

nếu hắn không phát hiện mà uống canh, vậy sao lại có thể còn sống tốt ở đó chứ".

Thôi Phàm Mộng vừa lầm bầm, vừa rảo bước trong phòng, nhìn người đang quỳ trên mặt đất run nhè nhẹ, mày nhíu chặt hơi có chút thả lỏng.

"Đứng dậy đi, có lẽ hắn không uống.


Ngươi đi, lần nữa bảo người kia tiếp tục bỏ vào, một lần không được thì làm nhiều lần cho ta, ta cũng không tin hắn có thể thoát được".

"Vâng, tiểu thư, chắc chắn sẽ để cho tên Mạc Khanh Vân uống".

Thải Nhi đáp ứng, rời khỏi phòng.

Thôi Phàm Mộng cau mày ngồi xuống, ả là nha hoàn mà cô ta tin tưởng, mặt khác nếu bị bắt được nhược điểm, có cho vàng ả cũng không dám mật báo.

lúc này Mạc Khanh Vân đang gọi Dịch Tư Nguyên vào phòng nói chuyện.

"Nguyên nhi, vg bên kia đã nói qua, sẽ sắp xếp đệ ở bên cạnh ngài ấy, chờ pns bận rộn mấy ngày nay xong, đệ liền đi theo hắn trước".

"Vâng, Tư Nguyên hiểu rõ".

"Có một số việc hiện tại nói với đệ có lẽ đệ cũng sẽ không thể hiểu được, nhưng nhớ kỹ, mặc kệ tương lai như thế nào, nhất định phải bảo đảm sự an toàn của mình".

Mạc Khanh Vân tuy rằng yêu phn, nhưng cũng không hy vọng Dịch Tư Nguyên vì hắn mà mạo hiểm.

"Nhưng mà...."
Dịch Tư Nguyên còn chưa nói xong đã bị Mạc Khanh Vân ngắt ngang, "Không cần phải nói, nếu vg có chuyện gì, ta chắc chắn sẽ làm bạn ở bên cạnh ngài ấy.

nhưng đệ, ta hy vọng đệ phải sống sót thật tốt, đệ phải vì chính mình mà sống, không cần phải đem tâm tư đặt toàn bộ ở chỗ ta".

Mạc Khanh Vân sờ sờ đầu Dịch Tư Nguyên, "Ba mẹ đệ cũng muốn như vậy, ta không thể ích kỷ yêu cầu đệ vì ta mà trả giá, đệ rõ chưa?"
Dịch Tư Nguyên cau mày nhìn Mạc Khanh Vân: "Khanh Vân ca ca là thân nhân ít ỏi của ta ở trên đời này".


"Đúng vậy, nhưng đệ cũng cần phải biết rằng, chúng ta sẽ tìm những người khác, ta tin tưởng nhất còn có người tộc ta tồn tại, bọn họ cũng đang đợi chúng ta đến giải cứu".

Mạc Khanh Vân nghĩ đến cha mẹ lúc trước liều chết che chở bọn họ, lòng đau như bị dao cắt, "Ta cũng chắc chắn sẽ làm những người đó phải trả giá đại giới, mối thù đó đệ cũng không cần phải lo, chỉ cần sống thật tốt, Nguyên nhi, đồng ý với ta".

Mạc Khanh Vân nhìn chăm chú vào Dịch Tư Nguyên, mãi đến khi Dịch Tư Nguyên gật gật đầu mới tươi cười dời ánh mắt đi.

Dịch Tư Nguyên nắm chặt tay Mạc Khanh Vân, nhìn khuôn mặt tươi cười của y, những lời này Mạc Khanh Vân đã nói với nó rất nhiều lần.

y sẽ gánh vác hết thảy, mà nó chỉ là phụ trách sống sót cho thật tốt.

lúc trước bọn họ bị bắt chia lìa tứ tán, khi đó Khanh Vân ca ca bất quá cũng chỉ mới mười một tuổi, liền gánh vác hết thảy mối thù này.

cửa phòng bị gõ vang, Mạc Khanh Vân buông Dịch Tư Nguyên ra, ngồi thẳng người lên tiếng: "Vào đi".

"Vương phi, đây là canh giải nhiệt và điểm tâm hôm nay".

Nha hoàn Tố Chi bưng khay hơi hơi khom người hành lễ.

"Đặt đó đi".

Mạc Khanh Vân nhìn người rời đi mở nắp chén canh ra, tới gần ngửi ngửi xong đậy lại.

Dịch Tư Nguyên nhìn y nhíu mày hỏi: "Khanh Vân ca ca, canh lần này cũng có vấn đề sao?"
Mạc Khanh Vân chậm rãi gật đầu: "Tại sao lại như vậy chứ, nha hoàn lần này cùng với lần trước cũng không phải cùng một người, nhưng canh các nàng bưng tới đều bị hạ dược, người nọ rốt cuộc là hạ dược như thế nào".


"Này, Khanh Vân ca ca, huynh vì sao không nghi ngờ cả hai người các nàng?".

Dịch Tư Nguyên khó hiểu hỏi.

Mạc Khanh Vân cười cười: "Trước không nói Tố Ngọc và Tố Chi đều là người hầu của Vương phủ, người muốn động thủ cũng không dám ra tay trắng trợn như vậy, rõ ràng là bị người khác hãm hại".

"Vậy làm sao để tìm được người này?"
"Trước đệ không cần quản, ta sẽ bảo Nguyên Thanh chú ý hơn.

thức ăn bên kia của đệ nhất định cũng phải cẩn thận, cố gắng hết sức dùng bữa với ta.

nếu như không ăn cùng nhau, cũng cố gắng đợi ta tới xem qua.

ta sẽ nhanh chóng lôi tên này ra, miễn cho ở trong phủ còn phải lo lắng đề phòng".

Mạc Khanh Vân dặn dò Dịch Tư Nguyên tự chăm sóc tốt cho mình xong lại trầm tư, trong tay y bây giờ tạm thời không có người có thể dùng, bên trong Vương phủ chỉ có Nguyên Thanh và y tương đối thân cận, nhưng Nguyên Thanh là nam tử, có rất nhiều chỗ không tiện.

# Hết chương 21.


Bình luận

Truyện đang đọc