TRỌNG SINH CHI ĐỘC SỦNG HOÀNG HẬU

Phù Ngọc Sơn nghe Mặc Khanh Vân nói thì ngẩng đầu nhìn Phong Hàn, thấy hắn cũng không nói gì, chỉ có thể ở lại. Hắn biết Phong Hàn xem trọng Vương phi, lời của Mặc Khanh Vân nói Phong Hàn chắc chắn sẽ nghe.

Phong Hàn đến bên cạnh Mặc Khanh Vân, hai người nhìn Dịch Tư Nguyên. Dịch Tư Nguyên đã được Mặc Khanh Vân dặn dò trước, nói cho nó biết hôm nay phải làm gì.

"Khanh Vân ca ca"

Mặc Khanh Vân gật đầu với Dịch Tư Nguyên, Dịch Tư Nguyên cũng gật đầu đáp lại y, rồi vươn tay đứng thẳng. Phong Hàn chỉ thấy trên tay Dịch Tư Nguyên bỗng nhiên phát ra ánh lửa. Phù Ngọc Sơn trợn to mắt, trong lòng tuy rằng khiếp sợ nhưng rất nhanh bình tĩnh lại.

Phong Hàn cũng khiếp sợ, tuy rằng đã nghe Mặc Khanh Vân nói trước nhưng lúc nhìn thấy thực tế cũng rất chấn động.

"Đây là dị năng lửa"

Mặc Khanh Vân gật đầu với Phong Hàn, nhìn về phía Dịch Tư Nguyên. Tay Dịch Tư Nguyên vươn ra, ngọn lửa kia bỗng nhiên vút ra đánh vào một nơi trên mặt đất, đến khi ngọn lửa tắt, trên mặt đất xuất hiện một cái hố đen.


Phong Hàn đến gần nhìn, này cũng giống như bị lửa đốt, "Tư Nguyên có thể tự do khống chế được không?"

"Có thể, tôi đã luyện qua". Dịch Tư Nguyên biết Mặc Khanh Vân đã nói ra bí mật với Phong Hàn, lúc này cũng không giấu giếm gì.

"Tư Nguyên, còn gì khác không?"

Dịch Tư Nguyên gật đầu với Phong Hàn, sau đó lại giơ tay lên, không bao lâu sau bỗng nhiên có ngọn lửa quay xung quanh người. Phong Hàn đến gần Dịch Tư Nguyên có thể cảm thấy được nhiệt độ của ngọn lửa, độ ấm kia rõ ràng không thấp, nhưng Dịch Tư Nguyên trong đó giống như không bị ảnh hưởng gì.

Dịch Tư Nguyên thấy Phong Hàn gật đầu thì ngọn lửa trên người càng lớn, "Cơ bản là như vậy, sau đó lợi dụng lửa để tấn công người khác, cũng có tác dụng giống như sử dụng lửa".

Phong Hàn đã hiểu đại khái tác dụng của dị năng lửa, nhìn qua thật sự là rất mạnh, "Tư Nguyên, tuy rằng có dị năng, nhưng về mặt võ công cũng không được thụt lùi, đi theo Ngọc Sơn học cho tốt, không được chậm trễ".


Dịch Tư Nguyên nhanh chóng gật đầu, nó chắc chắn sẽ không phụ chờ mong của Mặc Khanh Vân và Phong Hàn đối với nó, chỉ có bản thân trở nên mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ người thân, nó không muốn lại mất đi người thân một lần nữa.

Chuyện Dịch Tư Nguyên cũng xem như là xong rồi, Phong Hàn bảo Dịch Tư Nguyên đi theo Phù Ngọc Sơn luyện võ, còn hắn dẫn Mặc Khanh Vân ra phía sau núi.

Mặc Khanh Vân không biết Phong Hàn có ý gì, nhưng chỉ cần đi theo Vương gia là được. Hai người tản bộ về phía sân sau, cảnh sắc bên này không quá đẹp. Cây cối hoa cỏ hai bên nhìn qua đều là sinh trưởng tự nhiên, chưa bao giờ được xử lý qua.

Đi qua khỏi một khu rừng nhỏ, Mặc Khanh Vân thấy phía sau có một cái động, con đường núi quanh co uốn lượn được lát bằng đá. Mặc Khanh Vân đến sát bên nhìn nhìn: "Đây là tự nhiên tạo thành à?"


"Đúng không, gọi người đến xử lý đã"

Phong Hàn nắm tay Mặc Khanh Vân đi lên núi. Nói là núi, nhưng dãy núi này không cao, chỉ có thể xem như một lá chắn tự nhiên mà thôi.

Đi lên không bao lâu, tầm nhìn trở nên trống trãi, Mặc Khanh Vân thấy cảnh sắc trước mắt mới hiểu rõ: "Đây là suối nước nóng"

"Ừ, lúc vào đông có thể ở bên này. Sau khi trở về, em sắp xếp người tu sửa lại đi. Bên đây thật sự nhiều năm không được xử lý, đột nhiên đến đây ở sợ em thiệt thòi".

Mặc Khanh Vân nhìn Phong Hàn đang nói: "Vương gia, sao có gì thiệt thòi chứ. Em có bao nhiêu quý giá đâu".

Phong Hàn đưa tay vuốt ve mái tóc đen dài của Mặc Khanh Vân: "Em là Vương phi, đương nhiên là quý giá".

Mặc Khanh Vân nghe thì khóe môi cong lên, dựa vào ngực Phong Hàn, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Khanh Vân cũng không biết Vương gia còn có thể nói mấy thứ hoa ngôn xảo ngữ này đấy".
Phong Hàn không mở miệng nói gì, ôm lấy người đang rúc trong ngực mình. Thật ra hắn cũng không hiểu những lời này, nhưng lúc ở cùng Khanh Vân thì tự nhiên sẽ nói được như thế. Người này chiếm trọn trái tim và suy nghĩ của hắn, cho nên gần đây bản thân hắn cũng không còn mơ thấy những chuyện của kiếp trước nữa.

Mặc Khanh Vân dù không nghe Phong Hàn trả lời cũng không thèm để ý, tâm tình vui vẻ ôm lấy người này.

Hai người đi dạo trong núi một lúc rồi trở về tiền viện. Khi đi xuống, Mặc Khanh Vân mới cảm thấy ở đây rất lớn, lớn hơn rất nhiều so với Vương phủ bên kia. Nghĩ như vậy, trong lòng Mặc Khanh Vân lại oán trách hoàng thượng, ban thưởng có tòa nhà thôi cũng keo kiệt như vậy.

Vừa đến tiền viện, Phù Ngọc Sơn liền đưa một phong thơ đưa cho Phong Hàn, "Vương gia, Lưu Li Các phái người đưa tới".
Phong Hàn gật đầu nhận trực tiếp mở ra xem, ở đây không giống Vương phủ, người hầu ở đây tuy ít, nhưng tuyệt đối trung thành, không cần phải quá lo lắng chuyện nhỏ như vậy, cũng không cần thiết phải đến thư phòng.

Mặc Khanh Vân ngồi trên ghế uống trà, Phong Hàn không lâu sau cũng xem xong thư, Mặc Khanh Vân thấy hắn khép thư lại mới hỏi: "Vương gia, có chuyện gì vậy?"

"Ám Lạc công tử cần đến Nhược thành, nhờ ta sắp xếp một chút".

Mặc Khanh Vân không ngờ lại là chuyện này, "Xem ra chuyện lần trước của Ám Lạc công tử còn cần phải xử lý, hắn nói còn chưa xử lý xong".

Phong Hàn cũng gật đầu, đúng là lần trước Ám Lạc cũng có nói là không được như ý, cũng không biết cụ thể là chuyện gì. "Khanh Vân, nếu được em hỏi Ám Lạc công tử xem là chuyện gì, có thể giúp đỡ thì giúp đỡ một chút".
"Vâng, lần này em nhất định sẽ hỏi".

#Hết chương 46

Bình luận

Truyện đang đọc