TRỌNG SINH CHI LÃNG TỬ QUAY ĐẦU

Ngọc Chương bình dị, trong thanh âm không có bao nhiêu cảm tình. Nhưng biểu hiện như vậy lại cho Hạ Khoa một sự an ủi, cứ việc chức quan của hắn không cao thế nhưng hắn lại có lòng tự trọng rất mạnh. Từ sau khi tỉnh lại rạng sáng ngày hôm nay liền vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường, nghĩ chính thê của hắn rồi lại nghĩ đến nhị phu nhân, nghĩ Tiểu Mai, nghĩ đến hai lần hắn xuất quỹ (ngoại tình).

Hắn cùng Ngọc Chương là bị ép duyên.

Ngọc Chương là cô nhi, từ nhỏ đã được cha mẹ của Hạ Khoa nuôi dưỡng, khi hắn đến 21 tuổi thì cha mẹ làm chủ cho hai người kết hôn.

Hạ Khoa không dậy nổi hứng thú đối với thân thể của nam nhân, trong lòng một ngàn một vạn không phục, thế nhưng lại không thể phản kháng lại an bài của cha mẹ. Hắn đành phải cùng Ngọc Chương kết hôn, sau khi kết hôn hai năm đều không chạm đến một ngón tay của Ngọc Chương.

Ai biết nửa năm sau Ngọc Chương thế nhưng mang thai!

Hắn tuy rằng phẫn nộ, lại không có vạch trần. Sau này Ngọc Chương sinh hạ Hạ Mạt. Hạ Mạt cũng không phải con hắn, hắn không thích Hạ Mạt cũng thực bình thường, cứ việc cậu là Omega thuần chủng trân quý.

Lại sau này, hắn cùng người hầu bên người Ngọc Chương, cũng chính là hiện tại Emma có quan hệ, hắn không để ý hàng xóm láng giềng phản đối cưới Emma thành nhị phu nhân, hắn muốn cho Emma sinh hài tử cho hắn, nhưng là Emma thủy chung không thể mang thai, đi bệnh viện làm kiểm tra, mới biết được Emma không thể mang thai được.

Hiện tại nhớ lại, hết thảy đều là nhân quả tuần hoàn, trách không được bất luận kẻ nào.

Hắn thở dài, nói với Ngọc Chương: “Thả các nàng ra đi. Cấp Tiểu Mai 1 vạn lạp hỗ tệ, bảo nàng rời đi phủ tướng quân, về phần Emma…… Tùy em xử trí.”

Ngọc Chương nhẹ nhàng gật đầu, coi như là đáp lại, sau đó phân phó quản gia đi ra ngoài mua ăn. Đợi quản gia rời đi thì nói với Hạ Mạt: “Mạt Mạt, đi ra ngoài giúp ba ba mua ít nước.”

Hạ Mạt đề phòng nhìn Hạ Khoa.

Ngọc Chương vỗ vỗ tay cậu,“Yên tâm đi đi.”

Hạ Mạt không cam nguyện rời đi, Ngọc Chương đứng dậy đóng cửa lại, sau đó ngồi trở lại vị trí vừa rồi, từ trong túi quần lấy ra một thứ làm bằng kim loại giống như cúc áo, ấn xuống chốt mở, ngữ khí bình tĩnh nói:“Giữa chúng ta nguyên bản không có cảm tình, tôi sở dĩ ở lại ngôi nhà này, chỉ là bởi vì Mạt Mạt còn tại nơi này. Nay nó đã đi Exxon, tôi không còn lý do gì để chịu đựng nữa.”

Hắn đặt vật làm bằng kim loại ở trước mặt Hạ Khoa, giữa không trung lập tức hiện ra hình chiếu không gian ba chiều, Hạ Khoa nhìn thấy, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch,“Em……”

“Ly hôn đi.” Thanh âm của Ngọc Chương vẫn thản nhiên như trước, giống như đây cũng không phải là một quyết định gian nan gì, “Miễn cưỡng ghép vào cùng nhau 18 năm, anh phiền, tôi cũng mệt mỏi.”

Hắn biết lời Ngọc Chương nói là thật, bởi vì hắn quả thật nghĩ như vậy,“Nhưng sau khi ly hôn em sẽ sinh hoạt như thế nào?”

“Tôi tự có tính toán.” Hắn chỉ vào góc trái phía dưới màn hình, “Ấn tay vào chỗ này là được.”

“Em…… Tôi……”

“Tôi sẽ không lấy một phân tiền của anh.”

“Tôi không phải có ý này.”

Ngọc Chương đầu cũng không nâng một lần,“Ấn tay đi.”

“……” Hạ Khoa hoảng hốt nhìn chằm chằm Ngọc Chương một lúc lâu, mới phát hiện nguyên lai bộ dạng Omega của hắn tinh tế như thế, ngay cả mỗi một căn lông mi đều tinh xảo tới cực điểm, nguyên lai Omega của hắn cũng có tính tình, nguyên lai 18 năm này không chỉ hắn sống không dễ chịu……

Nguyên lai……

Bọn họ đã triệt để kết thúc.

Hết chương 13.

Bình luận

Truyện đang đọc