TRỌNG SINH CHI LÃNG TỬ QUAY ĐẦU

“A!!!!! Cút ngay, đừng tới đây! Cút ngay!”

Tiếng thét chói tai không dứt bên tai, Hạ Mạt trơ mắt nhìn đám sâm thử quay đầu chạy về phía phát ra âm thanh kia, trong lòng là phức tạp không nói ra được, đến cùng là thanh niên vô tri vô thức đến cỡ nào mới có thể hét to ở trong giờ phút này dẫn đến sự chú ý của bầy chuột…

Randall nhìn tốc độ di chuyển của bầy chuột phía dưới, lông mày nhạt sắc dần dần nhíu lên, giữa hai bên lông mày nhăn lại.

Hạ Mạt thấy thế, thầm nghĩ Randall đây là dự định đi cứu, nhưng là mặc dù hắn trời sinh thần dũng, ở rừng rậm rậm rạp như vậy cũng không có cách nào hoàn toàn phát huy năng lực, nhiều lắm là hóa ra một lớp bảo vệ giản dị bao bọc ở mặt ngoài thân thể, nhưng dù vậy nếu như bị bầy chuột bao bọc thân thể cũng không có cách nào thoát thân.

Cậu nhanh chóng dùng xúc tua tinh thần lực nhận biết vị trí của thanh niên nhị bức, rất nhanh liền phát hiện một điểm nhỏ màu vàng ở giữa đám chuột dày đặc.

Màu vàng nhạt điểm nhỏ?!

Trong phạm vi tinh thần của cậu chỉ có năng lượng do omega tản ra mới có màu vàng nhạt!

Hạ Mạt chưa sững sờ, do dự nói: “Người bị nhốt lại kia… Rất có thể là một Omega.”

Ở thời đại Omega ít ỏi như vậy, nếu như người bị nhốt là Alpha hoặc là beta, Randall thất thủ còn có thể được dư luận xã hội tha thứ; nhưng nếu như là omega, mặc kệ hắn trả giá giá cả cao bao nhiêu đều phải thành công cứu viện hắn.

Vẻ mặt của Randall vẫn lạnh nhạt như cũ, con mắt màu xanh lam nhanh chóng nhìn cậu, chỉ nói  “Chú ý bảo vệ mình” vài chữ, rồi đột nhiên thả người nhảy xuống đại thụ.

Hạ Mạt cuống quít đưa tay muốn ngăn cản hắn, nhưng vẫn là chậm một bước.

Ánh sáng màu trắng bạc lóe qua, trong nháy mắt hình thành một tầng phòng hộ giản dị trên người Randall, một phần ly tử tập trung vào hai tay, cấp tốc ngưng tụ thành một trường đao vô cùng sắc bén. Hắn vững vàng rơi xuống đất, ly tử hóa giáp máy như khôi giáp bình thường bao trùm trụ thân thể của hắn.

Randall vừa hiện thân, ba người Lance lập tức chú ý tới hắn.

“Hoàng huynh muốn đi cứu người kia?” Lance nhíu lông mày hỏi.

Trương lợi hơi híp mắt lại, “Xem phương hướng hẳn là.”

Lance cuống lên, “Vậy chúng ta đến hỗ trợ! Một mình hoàng huynh làm sao có thể đối phó với nhiều sâm thử như vậy chứ!”

Trần Khiết không nói hai lời, thả ra ly tử hóa giáp máy, trong nháy mắt nhảy xuống đại thụ đã được hóa giáp bao trùm, trong tay còn có một cái trường côn mạ vàng.

Sâm thử chưa đi xa phát hiện động tĩnh ở phía sau, một phần sâm thử quay đầu lại chú ý tới Randall Trần Khiết, nhất thời lộ hung quang, phát ra tiếng kêu vô cùng chói tai chạy về phía bọn họ.

Randall đột nhiên phát lực cấp tốc chạy về phía bầy chuột, một chiêu kiếm bổ vào khoảng mười con sâm thử phía trước, huyết nhục tung toé, da thịt tung bay, một phần nhỏ sâm thử tham lam  nhào về phía đồng loại đã chết đi, mà một phần khác thì lại tiếp tục tập kích hai người Randall.

Randall mượn lỗ hổng vừa mới tạo thành, chân sau súc lực nhảy lên một cây ngô đồng.

Sâm thử làm sao có thể từ bỏ đơn giản như vậy?! Chúng nó dùng móng vuốt sắc nhọn leo lên cành cây, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi cây ngô đồng đã dày đặc những quả cầu lông màu xám như đỉa.

Mà giờ khắc này Randall đã không ngừng lại, nhảy lên một cây ngô đồng khác, cấp tốc tiến lên.

So với Randall, tốc độ của Trần Khiết hiển nhiên chậm hơn rất nhiều, hắn đi ở phía sau, vung vẩy trường côn mạ vàng đối phó với đám sâm thử xung quanh,những chỗ đi qua đều là huyết nhục đỏ tươi bị đánh nát.

Randall một đường bổ ra vô số sâm thử, rốt cục đến chỗ cần đến, lại vì cảnh tượng trước mắt khiếp sợ không thôi.

Chỉ thấy bên ngoài hình cầu cao chừng 1m là những con sâm thử lít nha lít nhít!

Người bên trong này, thật sự còn sống không?

Hết chương 55.

Bình luận

Truyện đang đọc