TRỌNG SINH CHI LÃNG TỬ QUAY ĐẦU

Hạ Mạt YY đến nỗi trong lòng sôi sục, còn chưa kịp áp dụng 108 loại đại pháp sỗ sàng, cũng đã cảm giác được một hồi trời đất quay cuồng, gió vù vù vù mà thổi qua bên tai, cả khuôn mặt đều bị gió thổi đến nỗi biến hình, cậu giống như một con búp bê vải mọc ra tay chân, theo động tác của Randall mà tay chân vung trái vung phải.

Thật vất vả hai chân chạm đất, còn chưa kịp thở ra hai cái liền nghe thấy tiếng kêu của người nào đó “Thật nhiều sâm thử”, ngay sau đó lại là xóc nảy xoay tròn.

Bị Randall chặt chẽ ôm vào trong ngực, cậu chỉ cảm thấy cảnh vật hai bên đang không ngừng bay về phía sau, đại não chóng mặt, con đường trước mắt như nhang muỗi vòng, sắc thái đang không ngừng thay đổi dần kia với mùi hương lành lạnh bên mũi lại làm cho cậu an tâm khó hiểu.

An tâm?

Bọn họ đang chạy trốn khỏi một đám thú, phía sau mông làm một đám sâm thử đói bụng đuổi theo không bỏ, tại sao phải an tâm?

Hạ Mạt không miệt mài theo đuổi, cũng không cách nào miệt mài theo đuổi.

Chờ đến khi cậu được thả xuống suýt chút nữa liền ngã xuống đất vì mất thăng bằng.

Cũng may Randall bắt được cánh tay của cậu, giúp cho cậu tìm về trọng tâm.

Đợi đến khi ánh mắt cậu rõ ràng lại, Hạ Mạt lập tức ngây ngẩn cả người, bọn họ, bọn họ, bọn họ, chỗ này là sa mạc?!

“Là, là mắt của tôi nhìn nhầm sao?”

Dưới chân cát mịn khô ráo, Hạ Mạt dùng lực nháy mắt mấy cái, dõi mắt trông về phía xa, màu vàng sẫm kéo dài mấy ngàn dặm không thôi.

Bọn họ không phải xui xẻo như vậy chứ?

Vừa trốn khỏi từ rừng rậm lại rơi vào sa mạc lớn không giới hạn? Trời biết bên dưới đống cát vàng dài đằng đẵng này có cổ quái hay không!

Randall chậm rãi buông ra tay cậu, ngắm nhìn bốn phía, không nói một lời.

Lance cùng với Trần Khiết không biết theo kịp từ lúc nào chậm rãi đề phòng.

Trương Lợi khẽ cau mày, quay đầu xem Vu Triết, “Mật mã gốc được chữa trị rồi hả?”

Vu Triết không vui vẻ thừa nhận, “Đúng a.”

Trương Lợi theo dõi khuôn mặt đỏ lên của hắn nửa ngày, qua một hồi lâu mới nói: “Có thể kiên trì hai ngày, coi như là không tệ.”

Vu Triết quệt mồm, không được tự nhiên nói: “Lúc trước là vì tình huống khẩn cấp, sau khi giải mã mật mã gốc chưa kịp xây dựng tường lửa nên mới bị bọn họ chữa trị nhanh như vậy. Nếu như cho tôi đầy đủ thời gian, tôi có thể làm cho bọn họ luống cuống tay chân vài ngày, làm cho bọn họ triệt để quỳ xuống dưới quần của tôi, ha ha ha ha ha…” Nói xong, bản thân ngưỡng mặt lên cười ha ha lên.

Randall, Trần Khiết, Trương Lợi: Đứa nhỏ ngốc này…

Cho đến lúc này, Hạ Mạt mới lần đầu nhìn rõ ràng bộ dáng của Vu Triết.

Tuổi chừng 12,13 tuổi, vóc người vẻn vẹn đến lồng ngực của cậu, màu đỏ tóc ngắn, ngũ quan tinh xảo, giữa hai bên mày mang theo một sự kiêu ngạo khó giấu nổi, miệng nhỏ đỏ hồng nhếch lên, nhìn cũng biết là một hùng hài tử.

Hạ Mạt cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ về những người tóc đỏ, ở trong ấn tượng của cậu, hình như có một gia tộc dùng tóc đỏ làm tiêu chí, thế nhưng ấn tượng cũng không phải quá sâu sắc, chắc là gia tộc tóc đỏ thuộc về trận doanh của Randall.

Đối mặt với một đứa nhỏ không quá tâm cơ lại thông minh choai choai khả ái như thế, bất kể là ai đều không tự chủ ôn nhu rất nhiều. Hạ Mạt cũng không ngoại lệ, thế nhưng Vu Triết căn bản không cho cậu cơ hội thi triển tình yêu của cha.

Bất luận là ai trông thấy Omega một khắc trước vẫn còn đắm chìm trong sức tưởng tượng của mình vậy mà khắc sau đã dựa vào đối tượng thầm mến của mình, mắt bốc lên những vì sao lấp lánh đều dấy lên một ngọn lửa vô danh đi!

Kết quả là, khi Hạ Mạt trông thấy Vu Triết đi đến bên người Randall xoay lòng vòng, cái ót nổi gân xanh, bàn tay nắm lại, cậu quyết định phải hảo hảo nói chuyện triết học nhân sinh của Omega với thằng nhóc này!

Hết chương 62.

Bình luận

Truyện đang đọc