TRỌNG SINH CHI PHÚC

CHƯƠNG 99: THỬ ĐỘC

Tác giả: Luna Huang
Niên Khai Điềm xem qua bình gốm đặt an bài kỹ lưỡng trong hộp gấm ở rương gỗ mới an tâm đậy nắp lại. Tiêu lần này chính là bình gốm trân quý này, phải đưa đến kịp thọ yến của vị đô úy đại nhân ở kinh thành.

Vì vậy trên đường đi mặc tuyết rơi, mặc tuyệt đọng dày đoàn người cưỡi ngựa bôn ba mà chạy không ngừng, đến trưa cũng chỉ ăn lương khô chứ không dừng lại. Mà nàng sợ bình gốm vì tốc độ nhanh mà động nứt nên lót không ít vải cùng giấy, hy vọng chóng đến đến kinh thành.

Lúc này có một thuộc hạ của Gia Luật Cẩn đến hành lễ xong báo: “Hoàng tử điện hạ, vãn thiện đã chuẩn bị xong, điện hạ thỉnh người đến cộng tiến.”

“Đã biết.” Gia Luật Hy nhàn nhạt đáp lại xong, quay đầu đầy hăng hái nói với Niên Khai Điềm, “Vừa lúc nàng sang đó giúp ta thử độc thức ăn đi.” Lúc này nàng vẫn là mang phong mão, đầu lại cúi thấp, hắn căn bản nhìn không thấy được mặt của nàng là biểu tình gì, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ, Điềm Điềm đang rất khó chịu.

Niên Khai Điềm rất muốn đánh người, nếu không phải phụ thân nàng đi nhận cái nhiệm vụ này thì nàng có cần bị dồn vào thế khó xử như vậy không? Đương nhiên, áp tiêu mà tiêu lại là người thì phải lo lắng an nguy của hắn rồi.

“Đó là thuộc hạ của thái tử chuẩn bị, không biết hoàng tử điện hạ còn lo lắng cái gì?”
“Không có Điềm Điềm bên cạnh cái gì ta cũng lo lắng.” Hàm tiếu nói xong câu này, tay hắn nắm lấy tay mang găng tay dày của Niên Khai Điềm kéo đến lều của bọn họ.


Gia Luật Cẩn trong lều ấm áp, ngồi trước bàn đặt đầy thức hắn. Nhìn thấy Gia Luật Hy kéo Niên Khai Điềm vào hắn một chút ngạc nhiên cũng không có, chỉ hơi nhíu mày vì gió lạnh nhân lúc bọn họ tiến vào thì cũng theo đó mà vào thôi.

Niên Khai Điềm rút tay về, ôm quyền hành qua lễ với Gia Luật Cẩn. Chỉ nghe hắn nói: “Không cần khách sáo, cũng đến đây ngồi đi.” Hắn biết vì sao Gia Luật Hy làm như vậy, là bảo hắn phải bồi thường cho nỗi đau tạm thời không thể thú thê của mình.

Gia Luật Hy ngồi xuống hắn cũng kéo Niên Khai Điềm ngồi bên cạnh mình, dõng dạc tuyên bố, “Hoàng huynh, ta gọi Điềm Điềm đến thay chúng ta thử độc thức ăn, hoàng huynh không có ý kiến gì chứ?”

“Không có.” Âm thanh của Gia Luật Hy mang theo chút nguy hiểm, Gia Luật Cẩn nào dám bảo có. Hắn chưa từng thấy qua thân thủ của vị hoàng đệ này, nhưng nội chuyện biết y thuật mà ở cạnh hắn liền đủ để hắn chết không biết bao nhiêu lần.

Mang theo tiếu ý, Gia Luật Hy là người đầu tiền cầm đũa lên, gấp một cái đùi vịt quay thơm phức đặt vào chén có ít cơm của Niên Khai Điềm, “Điềm Điềm, đùi vịt này nằm ngay trên mặt, ta nghi ngờ nó có độc, nàng thử đi.” Hắn biết nàng là thích ăn đùi vịt quay nhất, còn phải quay dòn bì mới chịu ăn.

Ở bên ngoài đám người tiêu cục tuy cũng có làm thức ăn nhưng xét cho cùng cũng không bằng được chỗ của hắn. Hắn cũng có nghĩ bảo cha nương đến, nhưng hai người bọn họ quá quy củ, nhất là trước mặt Gia Luật Cẩn, vì vậy hắn vẫn là chọn cách đưa đồ ăn sang đó thôi.

“Rõ ràng lúc trước hoàng tử điện hạ chỉ cần dùng mũi ngửi cũng đã biết có độc hay không, hà tất làm khó Niên mỗ.” Niên Khai Điềm lại cực kỳ không cam lòng nói ra câu này. Lúc đó cũng là đoạn đường áp tiêu như vậy, đó cũng là lần đầu nàng cùng hắn áp tiêu, nàng không tin hắn quên mất.

Gia Luật Hy đáp phi sở vấn, đạm đạm nhất tiếu nhìn như dáng dấp khinh đạm phong vân: “Hiện tại ta là ‘tiêu’ nên cái gì cũng không thể làm, thật làm phiền phức nàng lao lực.”


Niên Khai Điềm cắn cắn môi nhìn chằm chằm cái đùi vịt trong chén trước mắt, nàng biết hắn muốn gì rồi, bất quá lý do hắn nói quá có đạo lý nàng cũng không phản bác được. Nàng hít một hơi sâu, cuối cùng cầm đũa lên, bắt đầu cắn một miếng nhai nuốt hết, “Không có độc.”

“Nàng chưa ăn hết làm sao biết được, còn cơm nữa, phần đó ta nghĩ cũng rất dễ bị người hạ độc, vẫn là nàng thử đi.” Gia Luật Hy vẫn cười tủm tỉm nhìn nàng ăn, tuy nàng không mở phong mão nhưng nghe được âm thanh nàng ăn hắn cũng vui.

Chỉ tội cho Gia Luật Cẩn, hắn đường đường thái tử đương triều cư nhiên ăn sau một nữ nhân thương gia. Bất quá Niên Khai Điềm cũng không có mở phong mão vậy hắn có ăn hay không nàng cũng đâu có thấy. Nghĩ vậy bản thân cũng cầm chén đũa lên bắt đầu dùng bữa.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Bên này Niên Khai Điềm ăn xong đặt chén đũa lên bàn, nàng thấy được Gia Luật Hy lại đưa đũa gắp một quả tim gà đưa đến bên miệng dưới phong mão của nàng: “Cái này cũng rất khả nghi, nàng cũng thử luôn giúp ta đi.”

Niên Khai Điềm hận hận nói, “Rõ ràng tim gà ở giữa đám thịt gà còn bị một miếng che lại bên trên nữa làm sao có độc được?” Lúc nãy nàng thấy rõ hắn là gấp một miếng gà ra rồi mới tới quả tim nhỏ kia, còn dám gạt nàng.

“Chính vì như vậy nên mới đáng nghi ngờ nhất.” Gia Luật Hy lại vô cùng bình tĩnh cưỡng từ đoạt lý nói, “Nếu là hạ độc xong cố ý lấy một miếng thịt đậy lên chẳng phải rất dễ để người khác không nghi ngờ sao?” Tay hắn vẫn chưa từng thu về, thậm chí còn hơi đẩy đến bên miệng của Niên Khai Điềm nữa.


Niên Khai Điềm nghiến răng nghiến lợi một phen sau đó mở há miệng ra cắn quả tim trên đũa của hắn, “Không có độc, hoàng tử điện hạ đã hài lòng?”

Tay cầm đũa của Gia Luật Cẩn có chút run, hắn là vốn muốn ăn quả tim kia a. Ai ngờ Gia Luật Hy trước một bước gấp đi, khi nhìn thấy đũa trên tay Gia Luật Hy trống rỗng rời khỏi phong mão của Niên Khai Điềm, đột nhiên hắn cảm thấy đây là ủy khuất lần đầu tiên trong đời.

Gia Luật Hy không đáp, chỉ gắp một ít mỳ xá xíu vào chén rỗng của nàng, “Cái này cũng thử đi.”

Thấy nàng ăn xong lại thêm chút rau, “Rau cũng khả nghi, nàng thử nốt đi.”

Cứ như vậy qua mấy lần hắn mới nói: “Đều thử hết rồi, ta an tâm rồi, hoàng huynh chúng ta dùng bữa thôi.” Lần áp tiêu trên thuyền là chính tay hắn mang cơm lên cho nàng, nhìn nàng ăn biết được bình thường nàng ăn bao nhiêu mới no, vì vậy lúc này đây cảm thấy nàng ăn no rồi hắn mới chịu ngưng sự lưu manh của mình.

Niên Khai Điềm đứng lên ôm quyền xong xoay người bước ra ngoài. Đánh chết nàng cũng không tin đây là hắn, hai đời, tận hai đời, lần đầu tiên nàng bị hắn khiến cho một câu phản bác cũng không nói được.

Nàng bước ra ngoài bước vào trong lều thì vừa lúc Hoa Âm cũng đến, mang một chén dược đưa đến, “Đại tiểu thư cả ngày ngồi ngựa vẫn nên chủ ý thân thể một chút, đây là chút dược nhân còn nóng mau uống đi.”

“Đa tạ nhũ nương.” Niên Khai Điềm cầm lấy chén dược đen bốc mùi đông y mắt có chút ngấn lệ. Bình thường đều là hắn mang đến cho nàng, giờ đây. . .sau này cũng không còn nữa nàng cũng không nên tiếp tục hoài niệm.


Vốn là ngửa đầu uống cạn, nhưng dược đến cổ họng là vì đắng mà khiến nàng phun ngược trở ra. Tay nàng nắm hờ thành quyền vỗ vỗ tâm khẩu cực lực ho khan.

Hoa Âm thấy vậy cũng thập phần lo lắng bước đến, thay nàng vuốt lưng, “Đại tiểu thư không sao chứ? Dược này là nô tỳ chính tay đun, nếu người không uống được vậy liền để nô tỳ đi hỏi hoàng tử điện hạ dược phương đun lại.”

Bởi dược bình thường Gia Luật Hy đều là chính ta đun dược cho Niên Khai Điềm, vì biết nàng sợ đắng nên cố ý nghiên cứu để có được một chén dược không đắng ngược lại có chút ngọt, nàng cùng trượng phu cũng không biết dược phương là gì.

Niên Khai Điềm lắc đầu, “Không cần, ta vẫn dùng được không cần làm phiền hắn.” Giờ đây không chỉ nàng cùng hắn có khoảng cách mà cả Hoa Âm Lương Lạc cùng hắn cũng có một khoảng cách rất xa, tuyệt không thể thứ gì cũng làm phiền người khác được.

Sau này nàng sẽ dùng được loại dược này, cũng sẽ không cần dùng dược mà hắn mang đến nữa.

Nghĩ vậy nàng bước ra ngoài, nâng tay đón tuyết trắng rơi từ trên trời cao xuống, nắm thành một viên tròn nhỏ cho vào miệng. Cuối cùng đổ hết chén dược còn lại xuống cổ họng rồi nuốt vào bụng.

“Nhũ mẫu cũng nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta xuất phát sớm rồi.”

“Ân, đại tiểu thư nghỉ ngơi, nô tỳ ra ngoài trước.” Hoa Âm nhìn Niên Khai Điềm như vậy cũng an tâm hơn rất nhiều, có lẽ trước nay đều là nàng đa tâm, Niên Khai Điềm căn bản không có động tâm nên không có bao nhiêu đau lòng, báo hại nàng cứ lo lắng nàng ta nghỉ quẩn.

Niên Khai Điềm thấy Hoa Âm ly khai mới mở phong mão ra, lúc này mặt sớm đẫm lệ rồi. Không biết vì dược đắng hay vì lòng đau, chỉ thấy nàng cắn môi rất chặt không để bản thân phát ra âm thanh.


Bình luận

Truyện đang đọc