TRỌNG SINH CHI PHÚC

CHƯƠNG 113: TIỂU QUỶ

Tác giả: Luna Huang
Niên Nhạn Thanh gả đi không lâu thì phu thê Lương gia cũng trở về. Mọi người hi hi ha ha vui vẻ mà đoàn tụ thì lại đến hôn lễ của Thước nhi cùng Lương Vân Kha. Sau Khúc thị lại hạ sinh Niên Tiêu Kiên, cuối cùng mọi người cũng nhớ đến việc thúc giục Niên Khai Điềm thành thân.

Phải nói a, thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, nay Niên Khai Điềm đã hai mươi rồi, sớm trở thành lỡ thì vẫn chưa tìm được lang quân như ý. Đây khiến mọi người đều lo lắng không thôi. Hễ năm mới đến, khi phát hồng bao cho nàng thì sắc mặt mỗi người mỗi năm một đen. Nàng thấy được cũng hiểu được nhưng mở miệng chính là chê bai bọn họ keo kiệt chút tiền mừng tuổi với nàng để làm trò cười chọc bọn họ vui.

Nàng cũng rất ít ở Lan Châu, bởi Lan Châu nơi nào cũng có hình bóng của Gia Luật Hy nên nàng thường đi áp tiêu. Hễ trở về liền đi xem mắt, nàng cố gắng biến mình trở thành một người cực kỳ bận rộn để không còn thời gian nhớ đến bất kỳ chuyện gì.

Mà may mắn thay Niên Tiêu Kiên lại rất thông minh, hắn thừa hưởng bộ não của Khúc thị, vì vậy đây xem như là an ủi đối với phu thê Niên gia. Hắn ba tuổi đã có thể cầm bút tính toán sổ sách rồi. Hễ có người nói đến chuyện hôn sự của Niên Khai Điềm hắn đều bảo sau này tỷ tỷ để hắn tới lo, không cần gả.

Mọi người xem hắn như bảo vật mà cưng chiều, Niên Khai Điềm cũng rất yêu thương hắn. Nếu lúc trước xem mắt là Gia Luật Hy đi cùng thì nay lại mang hắn đi. Đương nhiên các buổi xem mắt cũng sẽ vì hắn mà tan tành.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Sáng một mùa hạ, Niên Tiêu Kiên vận võ phục của tiêu cục học thái độ thô lỗ của Niên Khai Điềm, hung hăng một mình bước trên đường. Tay hắn cầm trái táo đỏ, cho vào miệng cắn một cái rồi đưa tay còn lại lên lau miệng. Gương mặt tiểu hài búng ra sữa cố bày vẻ lưu manh vô lại chỉ chọc người càng thấy khả ái mà thôi.

Do thường xuyên cùng Niên Khai Điềm đi xem mắt nên không ai không biết hắn. Hắn đi một mình thì không sao, nhưng hễ đi cùng Niên Khai Điềm là y như rằng biết thành một con tiểu quỷ. Mọi người ở Lan Châu thầm truyền rằng, Niên Khai Điềm gả không ra cửa là vì tiểu quỷ như hắn.


Mà phu thê Niên gia cũng rất an tâm để hắn ra cửa một mình, bởi từ lúc thân phận của Gia Luật Hy được mọi người biết đến thì không người dám chạm đến Niên gia dù chỉ một chút. Trong mắt mọi người, bọn họ chính là ân nhân của Gia Luật Hy, ân nhân của hoàng thất.

Lúc này Niên Tiêu Kiên khiễng chân nhìn nhìn một phủ đệ to rộng đang có người dọn đồ vào mà cau mày. Phủ đệ này rất to, cách Niên gia hai con phố nhưng dọn hơn một tháng rồi ngày nào cũng thấy người mang đồ đến lại không thấy chủ nhân, cũng không biết là nhân vật nào nên hắn rất hiếu kỳ.

Đứng một lúc hắn lại xoay người bước sang một nhai đạo khác. Lúc này hắn lại cắn một miếng táo trên tay, bước đi như đường này là của Niên gia hắn vậy. Ai biết sau lưng có âm thanh ghìm ngựa rồi một âm thanh ôn nhu gọi lại: “Tiểu bằng hữu.”

Hắn dừng bước nhưng không quay đầu lại, mắt to chớp chớp tự định liệu. Trường hợp này rất quen thuộc, bình thường đám nam nhân muốn làm tỷ phu của hắn đều là trình cái tình huống bảo hắn đi lạc rồi tỏ vẻ tốt bụng muốn mang hắn về nhà, nhân tiện gặp qua tỷ tỷ, thế nên hắn quyết định tiếp tục đi.

Chỉ là người phía sau hắn chỉ hai ba bước chân liền chặn trước mặt hắn để hắn phải dừng bước. Chân lui hai bước về phía sau, tay giữ chủy thủ tỷ tỷ mua ở kinh thành đang dắt ở thắt lưng, tùy thời rút ra phòng thủ.

Nhưng khi hắn thấy người đến ngồi xuống, mắt hắn lại lom lom nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia. Vì sao có người lại có đôi mắt nhan sắc khác người như vậy a? Chỉ là rất đẹp, rất câu hồn, để miếng táo trong miệng hắn rơi luôn ra ngoài.

Chỉ nghe người đến hỏi: “Tiểu bằng hữu, ngươi là người của Niên gia sao?”

Giật lại tinh thần, mặc kệ nhà ngươi đẹp thế nào, tiểu gia ta nhất quyết không gả tỷ tỷ. Nghĩ như vậy Niên Tiêu Kiên gật đầu, vỗ ngực lên giọng thách thức hỏi: “Thì đã sao?”


Gia Luật Hy nhìn xung quanh không thấy bóng dáng đệ tử của Niên gia, lại ôn nhu hỏi hắn: “Ngươi đi lạc sao? Để ca ca mang ngươi trở về được không?”

Thấy chưa, toàn một đám nam nhân muốn thú tỷ tỷ, bổn cũ soạn lại, hắn nói có sai đâu mà. Niên Tiêu Kiên khép hờ mắt, bày ra thái độ bài xích đối với người trước mặt đang muốn tuồng cũ diễn lại này, “Thúc thúc, ngươi phân rõ giúp a, ngươi lớn tuổi như vậy còn muốn làm ca ca ta sao?”

Trán của Gia Luật Hy chảy xuống vài vạch đen, sao gia hỏa này khó chìu như vậy, hệt như Điềm Điềm nhà hắn lúc trước. Hắn xem như không nghe được, chỉ hỏi: “Vậy Điềm Điềm là gì của ngươi?” Chỉ cần biết được quan hệ giữa bọn họ vậy chẳng phải là dễ xưng hô rồi sao.

Niên Tiêu Kiên lại nghĩ nghĩ một chút, đôi mày nhỏ nhíu lại . Câu này nằm ngoài dự liệu của hắn, bởi vì bình thường đám nam nhân kia biết rõ Niên Khai Điềm là tỷ tỷ của hắn rồi. Nhưng nam nhân trước mắt này không biết, vậy thì càng dễ đối phó rồi.

“Là nương của tiểu gia.” Mặt nhỏ hất lên trông rất hống hách.

Ánh mắt của Gia Luật Hy lập tức xuất hiện một tầng sương ảm đạm, màu hổ phách vốn long lanh kia đột nhiên lại tối đi vài phần. Xem ra nàng thành thân rồi. Hài tử cũng lớn như vậy, đều trách hắn để nàng đợi quá lâu. Bất quá hắn vẫn muốn gặp nàng, muốn thấy nàng hạnh phúc.

“Được rồi, thúc thúc mang ngươi về tiêu cục.”

“Tiểu gia còn muốn đi dạo không muốn trở về.” Nhìn thấy thúc thúc tuấn mỹ trước mắt buồn bã để hắn càng thêm đắc ý. Biết điều thì sớm nên chết tâm đi, tránh để cho hắn lại sử xuất hoa chiêu tiếp đãi thì không hay đâu.

Lúc này xa phu ở trên xe ngựa phía sau Niên Tiêu Kiên bước đến cung kính hỏi: “Gia, người lên xe ngựa chứ?”


“Trở về đi, không ngồi xe ngựa. Chút nữa để người mang lễ vật đến Niên phủ.” Lúc trước hắn thường cùng Điềm Điềm bước trên đường này, giờ đây cũng muốn đi cùng nhi tử của nàng. Nói xong hắn bế Niên Tiêu Kiên lên, “Còn nhỏ không được bướng như vậy, hệt như Điềm Điềm thật không biết phải nói thế nào cho phải.” Hắn cũng rất muốn xem mặt trượng phu của nàng, xem hắn có đối xử tốt với nàng hay không.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Niên Tiêu Kiên lại không có bài xích cái ôm này của Gia Luật Hy, trước nay đám nam nhân muốn thú tỷ tỷ đều chẳng dám chạm vào hắn, chỉ toàn mang thức ăn tiền bạc bảo vật dụ dỗ hắn thôi. Mà hắn(GLH) gọi tên của tỷ tỷ thân như vậy, sẽ không phải người quen chứ? Nếu là người quen vì sao trước nay chưa từng thấy? Ai. . .thật khó đoán!

“Ngươi mang tiểu gia về tiêu cục làm gì, cũng chẳng có người ở nhà.”

“Làm gì đến đó chẳng phải sẽ biết sao.” Gia Luật Hy theo trí nhớ mà bước trở về tiêu cục. Từ lúc hắn nhìn thấy đường đều là ở trong phủ rồi leo xe ngựa đến kinh thành, chưa từng dạo phố thế này đâu.

“Ngươi biết đường đến tiêu cục?” Niên Tiêu Kiên bắt đầu có chút hoảng loạn, bởi lúc đầu hắn nghĩ tới thúc thúc này sẽ hỏi mình đường đến tiêu cục, sau đó hắn thuận tiện chỉ lung tung, ai ngờ người ta biết đường a. Lúc này nước táo trong miệng hắn nuốt xuống cổ họng từ ngọt chuyển sang đắng.

Gia Luật Hy khẽ cười bất đắc dĩ mà lắc đầu nói: “Không chỉ vậy, thúc thúc còn từng ở tiêu cục, ngươi có tin không?”

Niên Tiêu Kiên cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể, trước nay ngoại trừ việc hắn đi phá hoại các buổi xem mắt của tỷ tỷ bị phụ mẫu giáo huấn ra, còn chưa có ai để hắn rối loạn đầu trận tuyến như vậy đâu. Mà thôi, không sao đâu, hôm nay cũng chẳng có người ở nhà, vẫn là hắn lớn nhất, hắn nói gì liền sẽ là thứ đó.

Gia Luật Hy thấy hắn không đáp, lại hỏi: “Ngươi tên gì?”

Niên Tiêu Kiên vẫn từ chối đáp trả, hắn đang nghĩ phải bày trò gì để thúc thúc này sớm một chút cút ra khỏi tiêu cục. Bất quá đều là vậy rồi, hắn nên chiếm chút lời a. Vì vậy dọc đường đi hắn bắt Gia Luật Hy mua không ít thứ cho mình.


Gia Luật Hy cũng thuận theo hắn, mua xong một món lại hỏi: “Điềm Điềm gả rồi dọn đến nơi nào?”

“Vẫn ở Niên phủ.” Niên Tiêu Kiên như thực đáp trả, rõ ràng tỷ tỷ vẫn ở tiêu cục làm trâu làm ngựa mà. Chỉ có hắn gác cao chân tính sổ sách thôi, ai bảo tỷ tỷ không có được đầu óc thông minh như hắn làm gì.

Hóa ra vẫn ở Niên phủ, vậy là được rồi. Gia Luật Hy xem như có được chút an ủi, “Vậy sổ sách phụ thân ngươi có giúp nàng không?” Điềm Điềm tính toán không tốt, là hắn sợ nàng bị người ta gạt thôi. Nhỡ gặp phải mấy tên ngụy quân tử như Hứa Bộ Nam thì làm sao.

Niên Tiêu Kiên lắc đầu đầy đắc ý ưỡng ngực dõng dạc nói: “Sổ sách toàn bộ đều là tiểu gia tính.” Rõ ràng phụ thân đâu có giúp tỷ tỷ tính sổ sách đâu, hai người đều là dốt toán học chỉ có bộ não thiên tài của hắn mới làm nên chuyện thôi. Nói vậy thôi, hắn tính mấy thứ dễ, còn lại là mẫu thân làm.

“Giỏi vậy a, vậy sau này Điềm Điềm có ngươi lo lắng rồi.” Hóa ra trượng phu của nàng không giúp đỡ nàng, cũng may còn một nhi tử thông minh.

“Còn phải nói.” Ngón tay cái của Niên Tiêu Kiên đưa lên mũi quẹt một cái ha hả đắc ý nói: “Tiểu gia đương nhiên là lo lắng cho nàng rồi, nếu không còn có thể cậy vào người nào.”

Đây là ý gì? Không lẽ trượng phu của nàng không tốt sao? Tâm của Gia Luật Hy lại lộp bộp mà rơi, vội vàng hỏi: “Vậy phụ thân ngươi làm gì?”

“Áp tiêu.” Niên Tiêu Kiên nói xong lại cắn một miếng táo ngon lành mà nhai.

Sao nàng lại chọn một trượng phu cũng không giỏi tính toán như bản thân như vậy chứ. Bá phụ bá mẫu cũng thật là, sao lại tùy tiện kén rể như vậy chứ.

Nghĩ tới nghĩ lui đều là lo lắng nàng, đều do hắn, nếu một ngày có thêm chút giờ hắn cũng sẽ không làm trễ nãi thời gian đến Lan Châu như vậy.


Bình luận

Truyện đang đọc