TRỌNG SINH CHI PHÚC

CHƯƠNG 41: LỪA NGƯỜI DỐI MÌNH
Tác giả: Luna Huang
Trời chập tối, Niên Khai Điềm cùng Hứa Bộ Nam tung tăng hồi phủ, nàng còn mang không ít đồ về nữa. Sáng sớm hôm nay hắn đã đến tìm nàng, chủ động rủ nàng đi dạo phố nữa chứ. Hắn vốn muốn chiều là hồi phủ nhưng nàng không muốn nên cùng hắn lại chạy ra ngoài Lan Châu một chút mới trở về.
Ai biết khi về đến mọi người trong phủ không thấy đâu, chỉ thấy mỗi Khúc thị vẻ mặt lo lắng ngồi ở chủ vị tiền thính. Nàng nhìn xung quanh một mắt liền hỏi: “Mẫu thân, mọi người đều đi đâu a? Sao tiêu cục đến một bóng người cũng khó tìm thế này?”
“Tuấn Hy không biết đi đâu từ trưa đến giờ không thấy hắn a. Mọi người lo lắng chạy đi tìm rồi.” Khúc thị cau mày liên tục nhìn ra ngoài đại môn. Niên Khai Điềm rời đi thì nàng biết, Thước nhi có nói qua là đi cùng Hứa Bộ Nam, nhưng còn Lương Tuấn Hy, hài tử này chưa từng như vậy.
“Hắn lại không nhìn thấy nữa, thật khiến người lo lắng a!”
Hứa Bộ Nam lập tức nói: “Vậy để đệ tử đi tìm Hy huynh.”
Mặt của Niên Khai Điềm cũng trắng bệch, hắn xảy ra chuyện rồi sao? Làm sao có thể, nơi này hắn thông thuộc như vậy tuyệt không có khả năng đi lạc, vậy liền chỉ có. . .
“Ta cũng đi!” Niên Khai Điềm bỏ hết đồ trên tay xuống đất xoay người ra ngoài.

Chỉ là Khúc thị nhanh hơn một bước kéo nàng lại: “Ngươi lưu lại đi, nhiều người đi như vậy tin chắc rất nhanh sẽ có tin tức.”
“Sư mẫu nói đúng, để chúng ta tìm là được rồi.” Hứa Bộ Nam cũng không chậm trễ nữa, hắn vội chạy ra ngoài đại môn.
Niên Khai Điềm ở tiền thính đi tới đi lui, vừa đặt mông xuống ghế lại đứng lên. Nàng thực sự không thể nào an tâm được, lúc này nàng mới có chút cảm giác được cái bất an của Lương Tuấn Hy khi lo lắng cho mình. Như nàng lúc này vậy không thấy được hắn, cực kỳ khó chịu.
Không cho nàng đi đại môn, vậy nàng đi hậu môn. Nghĩ vậy nàng nói với Khúc thị, vậy nữ nhi cũng trở về trước, nếu là có tin tức cho người báo là được.” Lúc này đây này biết Thước nhi cũng chạy đi tìm rồi.
Khúc thị không nói chỉ nặng nề phất tay đáp ứng. Lúc này đây nàng thực sự không còn tâm trạng gì nữa rồi. Kỳ thực nàng cũng không tin tưởng hắn sẽ đi lạc, nhưng hắn trước nay vẫn rất hòa nhã làm sao có thể có người hại hắn được.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Niên Khai Điềm trực tiếp bước đến hậu môn, nàng vừa mở cửa đã có một bóng người lảo đảo đỡ tường bước đến. Do tối rồi nàng nhìn không rõ, nên rút nhuyễn tiên ra chuẩn bị huy động. Chỉ là người đến ngã xuống nền tuyết trắng khiến nàng có chút ngẩng ngơ.
Rất nhanh phục hồi lại tinh thần nàng bước đến, quan sát vài mắt. Chỉ năm tay ngón tay của người đến động động, bám chặt nền tuyết cố gắng đứng lên. Nàng cau mày hỏi: “Ngươi là ai?” Nhìn hắn yếu đuối như vậy, hẳn không có lực uy hiếp với nàng rồi. Nếu hắn muốn đánh cũng đánh không lại nàng, nàng không sợ.

Mặt của người đến chôn vùi dưới tuyết, cố gắng ngẩng lên, âm thanh khàn khàn có chút ngắt quãng mang theo nghi vấn nhàn nhạt: “Điềm Điềm?”
Niên Khai Điềm lập tức ngồi xổm người dùng cắn răng dùng sức đỡ hắn lên, để hắn tựa vào chân mình: “Lương Tuấn Hy? Ngươi làm sao lại như vậy?” Tay nàng thay hắn phủi tuyết động trên gương mặt trắng bệch lạnh cóng của hắn, đôi môi vốn nhuận hồng của hắn cũng biến thành thâm tử sắc cũng phủ đầy tuyết bẩn.
“Nàng. . .nàng không. . .không có chuyện gì chứ?” Đôi mắt của hắn lim dim cố gắng nâng lên quan sát nàng vài lần. Thấy nàng bình an vô sự hắn an tâm hàm tiếu lầm bầm ‘vậy quá tốt rồi’ rồi ngất đi.
“Uy, tỉnh tỉnh a, Lương Tuấn Hy, mau tỉnh lại a!” Niên Khai Điềm lay người hắn vài lần liền dùng hết sức của mình đỡ hắn trở về viện. An bài hắn nằm trên giường xong, đắp chăn cẩn thận thêm chậu than sưởi.
Sau đó nàng lại chạy ra ngoài, báo với Khâu thị. Cũng may Lương Vân Kha về đến, hắn trở về xem đại ca đã về chưa, nàng lập tức túm tay hắn kéo đi: “Ngươi mau đi xem hắn trước đi, để ta đi báo với phụ thân bọn họ.”
Lương Vân Kha nghe vậy lập tức trở về viện chăm sóc Lương Tuấn Hy. Niên Khai Điềm ra roi thúc ngựa đi báo bình an cho mọi người đang tìm kiếm Lương Tuấn Hy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Niên Khai Điềm ngồi trước gương đồng dùng lược lưu ly chải tóc dài của mình, mắt lom lom nhìn bản thân trong gương, nhưng nhãn thần lại vô hồn. Tâm trí của nàng sớm bay đến chỗ của Lương Tuấn Hy rồi, lúc nãy Hoa nhũ nương bảo nàng tối rồi mai lại đến, nàng cũng không thể lưu lại.

Thước nhi ngồi bên cạnh nàng liên tục vô lực đấm đấm vai của mình, thán: “Cũng may Hy ca cát nhân thiên tướng. Nhưng hắn làm sao sẽ đi lạc được, thật khó tin.”
“Đợi mai hắn tỉnh chẳng phải là biết sao.” Miệng là nói như vậy nhưng tâm nàng cũng rất muốn hiện tại biết sự thật.
“Hôm nay rõ ràng hy ca rất sớm đã đến tìm người, cũng may nô tỳ thông minh không có nói hắn nghe người đi cùng Hứa sư huynh, nếu không sợ là hắn đau lòng chết mất.” Thước nhi nghe vậy cũng không tò mò nữa, mà là kể cho Niên Khai Điềm nghe chuyện sáng nay.
Đột nhiên tâm của Niên Khai Điềm nhảy chậm đi rất nhiều. Tay nàng đặt lên tâm khẩu cảm nhận cảm giác trong lòng mình lúc này, rất lạ, lại đến nỗi nàng không hiểu đó là gì nữa. Nén lại nàng nhếch môi trêu Thước nhi.
“Từ bao giờ ngươi biết đau lòng hắn? Không bằng ta để ngươi sang đó chăm sóc hắn, thế nào?”
“Nếu là hắn đáp ứng nô tỳ cũng nguyện đi, chẳng qua người ta là đợi tiểu thư người a, sợ sẽ không chấp nhận nô tỳ mà thôi.” Thước nhi bĩu môi bày vẻ tiếc nuối vô hạn.
Niên Khai Điềm quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút tự tin nói: “Nếu ta mở lời tin chắc hắn sẽ không từ chối đâu!” Lương Tuấn Hy xưa nay vẫn rất thuận theo nàng, chỉ khi nàng buộc hắn ngừng quan tâm nàng hắn mới không thuận theo mà thôi.
Thước nhi lại nhếch mép xấu xa đáp trả: “Lại chỉ sợ người nào đó không nỡ mà thôi. Rõ ràng Hy ca được nhiều nữ nhân hâm mộ vây quanh đã giận đến ngày hôm nay a!”
Niên Khai Điềm như là bị người đạp trúng đuôi vậy, nàng vỗ bàn một cái mắng to: “Nha đầu nhà ngươi, ai bảo với ngươi ta giận chuyện đó hả.”
“Người làm gì thì tự mình biết, không cần hướng nô tỳ thanh minh.” Thước nhi lập tức đứng lên cách xa Niên Khai Điềm một khoản.

Niên Khai Điềm cầm một hộp yên chi lên dọa: “Còn không mau đi, có tin ta ném ngươi không?”
Thước nhi lập tức ôm mông chạy ra ngoài, trước đó còn lưu lại cho nàng một câu: “Có người không thừa nhận a! Bị nói trúng còn dọa đánh, đuổi người nữa a!”
Mặt của Niên Khai Điềm đỏ lên rõ, nàng đưa tay lên vỗ vỗ mặt của mình cho trấn tỉnh lại. Nàng là người biết rõ hơn ai hết, dối được người không gạt được lương tâm của mình, nàng rõ ràng chướng mắt Lương Tuấn Hy được hâm mộ, thế nên mới giận hắn a.
Nàng còn biết rõ hôm đó do nàng bất thình lình dừng lại hắn mới bổ nhào vào người mình, nhưng lại xem như đó là lỗi của hắn, và mang cái giận kia chuyển đến đây để có lý do giận hắn lâu như vậy. Tất cả đều là nàng tự lừa người lừa mình sao?
Một lần nữa nàng đặt tay lên tâm khẩu, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim của bản thân. Sẽ không, nàng nhất định là vì quan tâm bằng hữu bị đám hồ ly tinh khó ưa lừa gạt nên mới có phản ứng như thế này mà thôi.
Đúng! Nhất định là như vậy.
Nghĩ vậy nàng mỉm cười một cái thỏa mái bước đến giường nằm xuống. Chỉ là lăn tới lăn lui vẫn không ngủ được, đầu nàng nhớ lại hình ảnh lúc nãy của hắn, lại nhớ đến câu nói của hắn khiến tâm nàng chợt lạnh.
Nàng xoay người, từ gầm giường lấy ra một chiếc ngoa tử lúc nãy được Lương Tuấn Hy ôm chặt trong người. Do nàng giúp hắn cởi áo choàng cùng ngoại bào bị ướt mới nhìn thấy. Rõ ràng kiểu ngoa tử này giống của nàng, nhưng nàng lại không có đôi ngoa tử kiểu họa tiết này a. Hắn đến cùng là lấy ở đâu?
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đến viện thăm hắn. Có lẽ lương tâm bất an nên lòng hảo tâm mới trỗi dậy a!


Bình luận

Truyện đang đọc