TRỌNG SINH CHI PHÚC

CHƯƠNG 40: ĐIỀM ĐIỀM XẢY RA CHUYỆN
Tác giả: Luna Huang
Sáng sớm, Lương Tuấn Hy không quản tuyết rơi cầm dược sương chạy nhanh đến Điềm viên. Tóc đen dài của hắn đầy bông tuyết phủ đến trắng, bởi từ viện hắn đến viện nàng cách một đoạn không tính là xa nhưng cũng không hề gần.
Nên tuyết trơn, nhưng cước bộ của hắn không hề chậm phản tăng nhanh, hắn muốn mau đến gặp nàng. Nếu không phải hắn trực tiếp chẩn hắn thực sự không thể an tâm, dù cho có là phụ thân chẩn hắn vẫn sẽ không an tâm.
Nếu không phải mắt hắn có băng một dải băng trắng sợ lại sớm thấy được quầng thâm do suốt một đêm không ngủ rồi. Nàng không gặp hắn, mà hắn nằm trằn chọc cũng không dám xoay người sợ ảnh hưởng để nhị đệ bên cạnh.
Bước đến nguyệt môn của Điềm viên, Thước nhi chính bước ra, nói với hắn: “Hy ca, đến thật sớm a!” Quả nhiên quan tâm tiểu thư đến trình độ này, sợ là cũng chỉ có mỗi mình hắn mà thôi.
“Ân, Điềm Điềm đã tỉnh? “Lương Tuấn Hy tuy nhìn không thấy nhưng vẫn ngóng vào phương hướng gian chính. Nàng cho phép hắn tiến thỉnh tử nên hắn cũng không cần đứng ngoài nguyệt môn như trước nữa.
“Tiểu thư sáng sớm nay đã một mình xuất môn rồi a!” Thước nhi cười hì hì đáp lời.
“Sớm như vậy a!” Lương Tuấn Hy có chút thất vọng cuối đầu. Tay hắn nắm dược sương càng ngày càng chặt. Đây là nàng cố ý tránh hắn sao?

“Ân, khi nào tiểu thư trở về ta đến báo cho ngươi được không?” Thước nhi tốt bụng nghiên đầu nói: “Ở ngoài này tuyết rơi lạnh, ngươi về viện đi.”
“Được, vậy làm phiền Thước nhi rồi.” Đi được vài được, Lương Tuấn Hy vẫn quay đầu nhìn lại nhìn phương hướng Điềm viên vài lần. Tâm trạng nặng nề trở về viện mình.
Nhìn theo bóng lưng của hắn Thước nhi cũng thở dài một hơi. Tiểu thư quả thật rất vô tâm a, thời tiết này hắn vẫn sáng sớm chạy đến đây, đổi lại là người khác liền ngủ đến chưa thức giấc a.
Không thể phơi dược, lại không thể lên núi hái dược liệu Lương Tuấn Hy ngồi trong phòng bào chế dược. Hắn vừa bào chế vừa mong ngóng tin tức của Thước nhi. Chỉ là qua rất lâu cũng không thấy, hắn liền mang rất nhiều dược ra ngoài bán.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Lão bản của các dược phô vừa thấy được hắn như là thấy vàng vậy, liên tục ca thán rằng dạo này hắn không đến khiến dược hết lại không biết đào nơi nào. Hắn chỉ lắc đầu cười cười nói vài câu khách sáo mà thôi. Người ta mới hắn lưu lại dùng chút trà rừng hắn lo lắng nàng vẫn là từ chối.
Không hiểu vì sao hiện tại trong lòng hắn rất bất an. Có lẽ là do nàng lạnh nhạt với hắn nên hắn mới như vậy. Từ lúc nàng hôn mê tỉnh lại hắn đã không có cảm giác này, hiện lại quay trở về khiến hắn rất khó chịu.
Đến dược phô cuối cùng, hắn mang hết dược giao cho lão bản, mà lão bản cũng rất niềm nở đưa ngân phiến cho hắn: “Dược ít như vậy sợ không đủ a, Hy tiểu tử lần sau mang nhiều thêm một chút được không?”
“Dạo này vào đông, không thể hái thuốc làm sao có thể có nhiều được, trước mắt lão bản vẫn là bán nhiêu đây trước, nếu có nhiều tại hạ lại mang đến nhiều.” Lương Tuấn Hy cũng không hề đếm, cầm ngân phiếu cho vào trong vạc áo trước ngực.

Lão bản cũng rất thích tính cách của hắn nên không ít lần giới thiệu nữ nhi nhà mình nhưng hắn lúc nào cũng từ chối. Hắn bảo trong lòng hắn đã có người nhưng lại mãi vẫn không thấy hắn thành thân nên lão bản đương nhiên không tin rồi.
Đưa cho hắn một trản trà rừng, nói: “Hy tiểu tử có phải ngươi chê bai nữ nhi của ta hay không a, ta đánh tiếng với ngươi không ít lần rồi.”
“Tuyệt đối không phải như vậy.” Lương Tuấn Hy nhấp một ngụm trà lắc đầu nói: “Tại hạ thực sự đã có người trong lòng, do vẫn chưa đủ tam thư lục lễ nên mới chậm trễ để lão bản hiểu lầm như vậy a.”
“Nếu ngươi nói như vậy đến lúc đại hôn nhất định phải mới ta a. Ta muốn biết là nữ tử nhà nào có thể để ngươi vất vả như vậy.” Lão bản cười ha hả nói.
“Nhất định nhất định.” Hắn cũng mong ngày này nhanh đến. Chỉ là Điềm Điềm hiện tại. . .ai, hắn cũng không biết nên nói thế nào nữa.
Hắn dùng thêm vai ngụm trà rừng nóng cho ấm người rồi cáo từ. Vẫn là về xem nàng trước, mọi chuyện để sau.
Hôm nay tuyết rơi nhẹ nhưng trên đường không có người, tuy gần giữa trưa rồi ánh mặt trời vẫn thắng không nổi trận tuyết nhỏ ngày đông. Mà đối với Lương Tuấn Hy mà nói, có bao nhiêu người đi nữa thì cũng vậy thôi, hắn căn bản nhìn không thấy nên không hề lưu tâm.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lương Tuấn Hy một mình bước trên nền tuyết trắng hồi Niên phủ. Khi hắn rẽ sang một nhai đạo khác, liền có một tiểu hài chạy đến kéo lấy vạt áo choàng của hắn.
“Thúc thúc có phải ở Niên gia tiêu cục không a?”
“Ân.” Lương Tuấn Hy ngồi xổm người xuống, để tiểu hài dễ nói chuyện với mình, làm sao đột nhiên hắn thành thúc thức rồi.
“Ngươi biết thúc thúc?” Không lý nào có người biết hắn, đến lão bản của các dược phô cùng hắn thường lui tới cũng không biết cơ mà.
“Có một tỷ tỷ nói với ta, trong Niên gia có một thúc thúc dùng vải băng mắt a!” Âm thanh của tiểu hài rất trong, nghe như là đang kể một câu chuyện vậy, “Tỷ tỷ đó bảo ta đến đó tìm thúc thúc a. Nhưng ta đi nãy giờ cũng tìm không thấy, cũng không thấy người nào để hỏi, cũng may gặp được thúc thúc a!”
“Vậy a, là tỷ tỷ nào, có thể nói thúc thúc nghe được không?” Âm thanh của Lương Tuấn Hy luôn sẽ là nhỏ nhẹ ôn nhu để người nghe rất ấm lòng. Đương nhiên tiểu hài kia cũng sẽ như vậy.
Tiểu hài hít một hơi nói tay cũng không quên nhét một đôi ngoa tử vào trong tay hắn: “Là Điềm Điềm tỷ tỷ a!”
Điềm Điềm?
“Nàng làm sao, hiện tại nàng ở đâu?” Lương Tuấn Hy vừa nghe là nàng lập tức có khẩn trương, tay sờ sờ đôi ngoa tử. Phải biết rằng, ngoa tử của nàng mang là bạch sắc, bên trên có thêu rất nhiều hoa văn, mỗi đôi đều sẽ bất đồng, chỉ ở sau gót sẽ có thêu tên nàng, đây chính là lý do hắn tin tưởng lời của tiểu hài tử này.
“Tỷ tỷ bị thương rồi, nàng bảo ta đến Niên gia tiêu cục tìm thúc thúc để cho người đến mang nàng hồi phủ a.” Tiểu hài nói xong nắm lấy tay hắn kéo đi: “Đi theo ta đi, ta cũng không biết nên nói đó là nơi nào nữa.”

Hắn cũng muốn chạy về Niên phủ gọi người hỗ trợ, một người mù như hắn thì làm được gì. Nhưng từ đây trở về rất có chút xa: “Nơi đó có xa không?”
“Cũng không xa lắm.” Tiểu hài tử nghĩ nghĩ lại đáp, “Chỉ là tỷ tỷ nhìn như rất đau, ra rất nhiều mồ hôi, bảo ta mau chóng mang người tới a!”
Lương Tuấn Hy lập tức đứng lên đi theo tiểu hài tử này. Lúc nãy tiểu hài này bảo tìm Niên phủ rất lâu cũng tìm không ra, nghĩa là nàng phải chịu đựng rất lâu rồi, hắn không thể đợi nữa: “Vậy chút nữa đưa thúc thúc đến nơi ngươi nhất định phải đến Niên phủ gọi người biết không?”
“Ân.” Tiểu hài tử liên tục gật đầu tay không ngừng kéo hắn đi cùng mình.
Đường đi cũng rất thân thuộc, bởi đây là hướng đến chỗ khu rừng hắn thường xuyên hái thuốc. Đi vào rừng một đoạn hắn vẫn thấy không có lạ rất thân thuộc với bản thân, nhưng là khẩn trương để hắn hỏi: “Đã đến chưa? Vì sao lâu như vậy?”
“Sắp đến rồi, là phía trước kia, đi chừng năm mươi lăm bước rẽ trái là đến.” Tiểu hài nói xong thở dốc hòng hộc, nắm tay Lương Tuấn Hy có chút chặt mệt mỏi nói: “Ta mệt quá, hay là nghỉ một chút đi.”
Lương Tuấn Hy làm sao dám nghỉ ngơi, nhưng nghe âm thanh tiểu hài này thực sự rất mệt mỏi: “Vậy một mình thúc thúc đến đó là được rồi, ngươi nghỉ ngơi xong giúp thúc thúc trở về Niên gia báo tin được không?”
Tiểu hài nhìn hắn một chút, liền gật đầu đáp ứng: “Vậy thúc thúc cẩn thận một chút! Bên đó có rất nhiều cây a!”
“Ân đa tạ.” Lương Tuấn Hy khẽ gật đầu, nắm chặt ngoa tử của Niên Khai Điềm liền tự mình bước. Toàn khu rừng thì hắn không dám nói, nhưng chỉ một phần ngoài này hắn sớm nắm gọn trong lòng bàn tay. Nên hắn có tự tin tìm được nàng, “ Điềm Điềm nàng ở đâu?”
Tiểu hài tử ngồi nghỉ mệt một lúc rồi cũng rời khỏi khu rừng.


Bình luận

Truyện đang đọc