TRỌNG SINH CHI PHÚC

CHƯƠNG 32: CÓ TƯỚNG PHU THÊ
Tác giả: Luna Huang
Lương Tuấn Hy đa tạ nàng một tiếng rồi cầm đũa lên gắp miếng điểm tâm trong chén đưa lên miệng cắn cực kỳ ưu nhã. Đây là lần đầu tiên nàng gắp đồ cho hắn, bảo hắn không cao hứng làm sao được.
Niên Khai Điềm lần thứ n cùng hắn ngồi ăn nhưng vẫn chưa tiêu hóa được cách ăn của hắn. So với nàng hắn càng giống nữ nhân hơn, cả hai vị đường tỷ muội kia của nàng sợ là cũng so không được với hắn. Trách không được mắt hắn nhìn không thấy vẫn có không ít người đến nói môi.
“Điềm Điềm dùng điểm tâm xong mang ta ra ngoài đi dạo một chút được không?” Ngay lúc Niên Khai Điềm nhìn hắn đến xuất thần thì hắn đột nhiên lại đưa ra đề nghị.
Nàng cũng cảm thấy không có gì nên lập tức đáp ứng. Cũng không phải nàng cùng hắn chưa từng đi dạo trên phố.
Dùng xong, hai người đứng lên chuẩn bị ly khai thì Thước nhi cũng dọn xong phòng bước ra ngoài, nên vội to giọng hỏi: “Tiểu thư, người lại muốn đi đâu a?”
“Mang hắn xuất phủ dạo một chút, làm sao?” Niên Khai Điềm xoay người nhìn Thước nhi. Kinh thành to lớn như vậy nàng còn chưa đi hết, phải biết tận dụng thời gian một chút không nên ở trong phủ này ngây ngốc đợi qua ngày.
“Người mới về lại đi a.” Thước nhi nhăn mặt cụp mắt nhìn đôi chân sắp rã rời của mình. Tiểu thư cũng đi cùng nàng a, vì sao sinh lực lúc nào cũng dồi dào, còn nàng như sắp cạn kiệt đến nơi vậy.
“Ngươi không đi vậy lưu lại đi.” Niên Khai Điềm nói xong nắm tay Lương Tuấn Hy, ở bên cạnh hướng dẫn hắn bước. Viện càng to càng đẹp thì càng nhiều vật trang trí càng dễ vấp ngã, lại nói nơi này rất nhiều bậc thang, nàng đã hứa mang hắn ra ngoài nhất định không bỏ hắn như vậy.
Lương Tuấn Hy cảm thấy tim mình sắp rơi ra ngoài rồi. Lâu rồi nàng cũng không có nắm tay hắn đi như vậy. Hắn hơi dùng lực cầm hồi tay nàng, bày vẻ trấn tĩnh nghe nàng chỉ dẫn.
Thước nhi nhìn thấy một màn mắt trợn to đồng tử như sắp rơi luôn ra ngoài. Khi nào thì tiểu thư cùng Hy ca thận mật như vậy a? Hình như tiểu thư cũng chưa từng nắm tay Hứa sư huynh như vậy đâu.
Nàng vừa định há mồm ra hỏi thì miệng đã bị một cái tay to lớn che lại, chỉ có thể phát sinh vài âm thanh ô ô mà thôi. Xoay đầu nhìn lại, nàng dùng ánh mắt căm phẫn nhất nhìn đối phương. Hai tay dùng sức lôi cái tay to che trên miệng của mình xuống, ra sức cắn một cái thật đau.

Vốn có Lương Vân Kha nghe được âm thanh của Thước nhi lập tức bỏ hết đồ chạy ra ngoài. Ai biết thấy được Niên Khai Điềm nắm tay đại ca, mà Thước nhi lại muốn phá hỏng nên hắn che miệng nàng lại. Lâu lâu mới thấy đại ca vui vẻ như vậy, đương nhiên hắn sẽ không để nữ nhân phá mất.
Đột nhiên bị cắn hắn cũng không dám la to, chỉ cố hít một ngụm khí lạnh rồi rụt mạnh tay về, trừng mắt nữ nhân bên cạnh thân mình: “Giờ ta mới biết, ngươi tham ăn đến nỗi thịt người cũng không tha.”
“Hừ! Ai bảo ngươi dám phi lễ ta.” Thước nhi lấy áo cố sức lau miệng, còn không quên vờ nôn chứng tỏ cắn hắn nàng cũng cảm thấy buồn nôn.
Lương Vân Kha hạ đường nhìn lướt từ trên đỉnh đầu của Thước nhi xuống chân, chép miệng nói: “Ta không có hứng thú với heo.” Thoại âm vừa dứt hắn đuổi theo đại ca của mình, bỏ mặc Thước nhi tức tối đứng đó dẫm chân.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Xuất phủ, Niên Khai Điềm cùng Lương Tuấn hy nắm tay nhau đi trên phố thu hút không ít ánh mắt của bá tánh. Bởi nam nữ hữu biệt, cho dù là phu thê cũng sẽ không ở chốn đông người như vậy lôi lôi kéo kéo. Bất quá Lương Tuấn Hy dùng khăn bịt mắt, mọi người hiểu rõ nên cũng không có nghị luận gì nhiều.
Niên Khai Điềm ở trên phố luôn miệng nói, cái này mua cho Hứa sư huynh, cái kia hợp với Hứa sư huynh, khiến Lương Vân Kha rất khó chịu lại không dám lên tiếng phản bác. Hắn len lén quan sát sắc mặt của đại ca mình, đương nhiên hắn cũng không dám công khai đi đến chỗ hai người, chỉ có thể len lén đi theo sau mà thôi. Nếu hắn xuất hiện, đại ca nhất định mất hứng.
Thước nhi nhìn dáng vẻ lén lén lút lút của Lương Vân Kha liền vỗ vai hắn hỏi: “Ngươi đang làm gì a? Sao không đến đó, ở đây quỷ quỷ túy túy làm gì?” Bên kia nào có gì nguy hiểm vậy hắn đang sợ thứ gì a!
Lương Vân Kha đang tập trung đột nhiên bị đánh vỗ liền giật mình nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Thước nhi miệng nhai nhóp nhép cái bánh bao, hắn nhăn mặt xua đuổi: “Không muốn đến đó quấy rối bọn họ, nhưng lại không an tâm đại ca. Ngươi đi chỗ khác chơi đi đừng làm phiền ta.”
“Ta cảm thấy Hy ca tốt với tiểu thư hơn.” Thước nhi gật gù thán, nhìn bọn họ đi với nhau cũng rất xứng đôi, nhưng đáng tiếc tiểu thư lại không thích hắn, nàng cũng hết cách. Thế nên lúc này nàng tán thành cách làm của Lương Vân Kha, đứng xa xa nhìn.
“Giờ ngươi mới biết đại ca ta tốt a!” Lương Vân Kha vừa nói vừa không ngừng bước theo hai người trước mặt.
Thước nhi cũng không nói gì nữa bước theo hắn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Niên Khai Điềm cùng Lương Tuấn Hy bước đến một ngã tư đường, lúc này có một lão nhân gia xem tướng số đột nhiên gọi lại: “Cô nương công tử, nhìn mặt hai người hồng quang cao chiếu có tướng phu thê, có muốn xem một quẻ không?”
Niên Khai Điềm nhìn tới nhìn lui một hồi tự chỉ bản thân mình. Lão giả này là nói nàng cùng Lương Tuấn Hy? Có tướng phu thê? Thôi đi, đùa cái gì, nếu thật vậy sao đời trước nàng không gả cho hắn. Toàn là lừa gạt!
“Không xem không xem.” Nói xong nàng tiếp tục túm tay Lương Tuấn Hy kéo đi.
Lương Tuấn Hy cao hứng cười, từ đai lưng lấy một nén bạc lẻ vươn tay tới nơi phát ra âm thanh của lão giả. Người ta nói hắn cùng nàng có tướng phu thê nha. Vậy nếu có phải lúc này nàng bới tóc liền sẽ có người nghĩ nàng là thê tử hắn không?
“Đa tạ lão bá.”
Lão giả cấm lấy bạc liên tục đa tạ.
Niên Khai Điềm kéo hắn đến bên mình, thấp giọng nói: “Ngươi có vấn đề sao, hắn tùy tiện nói mấy câu lừa gạt cũng đưa bạc?” Hắn giàu như vậy sao không mua thêm ít y phục mặc a, y phục của hắn cũ thế này, nếu không phải rách cũng phải đợi mẫu thân nói hắn mới chịu mang đi đổi, keo kiệt như thế cũng có thể phóng khoáng với mấy lời lừa gạt?
“Nhưng hắn nói ta nàng có tướng phu thê.” Dù là gạt thì sao, vẫn là nên tin, biết đâu có thật.
Mặt của Niên Khai Điềm như là bốc cháy vậy, nóng bừng bừng, nàng lập tức thả tay hắn ra, thu hồi tay mình về đặt ở tâm khẩu, lưng cũng xoay về phía hắn. Nãy giờ nắm đến tiện tay thứ gì cũng quên mất. Nàng rõ ràng thích Hứa Bộ Nam cơ mà, sao tự nhiên lại có cảm giác này a!
Lương Vân Kha lắc đầu chép miệng đầy tiếc nuối lầm bầm: “Đại ca thật phóng khoáng a, nếu sớm biết thế ta cũng nói vài lời tốt vậy chẳng phải mỗi ngày đều được đại ca cho bạc tiêu sao.” Lão giả kia cũng quá lời rồi, tùy tiện khen một câu liền nói trúng nguyện vọng của đại ca.
Thước nhi nhìn hắn đầy khinh thường, “Cũng biết bản thân thường xuyên ăn nói rất linh tinh sao?” Mắng nàng là heo chính là ăn nói linh tinh nhất. Đáng đời hắn không người gả.
“Lo ăn đi, nhiều chuyện quá.” Mắng một câu Lương Vân Kha không nói gì nữa.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Tay của Lương Tuấn Hy dừng trên không trung, hắn có chút hoảng loạn, quơ lung tung trong không khí: “Điềm Điềm Điềm Điềm, nàng ở đâu?” Đáng chết, đáng lý hắn không nên thành thật như vậy, giờ vui rồi, nàng giận hắn mất rồi.
Do hắn nhìn không thấy mãi mò như vậy, lỡ để mu bàn tay chạm đến gò má của một phụ nhân vừa đi tới, để nàng ta ôm má hét to: “Phi lễ phi lễ, mau bắt tên dâm tặc này lại a!”
Mọi người lập tức vây quanh Lương Tuấn Hy, Lương Vân Kha cùng Thước nhi bị đẩy ra ngoài, cách hắn một đoạn khá xa, người đông kín, chen cũng chen không lọt. Niên Khai Điềm lúc này mới quay lại chỉ nhìn thấy phụ nhân kia một tay ôm gò má, một tay vung lên muốn tát hắn.
Nàng vội chạy đến, trước khi tay khi hạ xuống mặt hắn, nàng đã bắt lại được: “Thẩm thẩm a, hiểu lầm là hiểu lầm thôi.”
“Không có gì hiểu lầm hết, hắn rõ ràng nhìn thấy ta mỹ mạo nên động tâm muốn phi lễ.” Phụ nhân kia phồng mang trợn má lên hét vào mặt Niên Khai Điềm, phảng phất còn có mưa xuân từ miệng nàng bay ra nữa.
Có người trong đám người vây xem, bật cười nói: “Hắn bị mù a, làm sao nhìn trúng ngươi được.”
“Phải đó phải đó!” Đám người còn lại cũng hùa theo.
Niên Khai Điềm nâng tay lên lau mặt một cái, vội vã giải thích: “Hiểu lầm thôi, hắn là tìm ta, do ta đi nhanh quá nên hắn mới hoảng như vậy!”
Nhìn phụ nhân trước mặt tướng mạo phổ thông lại đầy tàn nhan lý nào sẽ được coi trọng chứ, xem ra nhà nàng ta nghèo lắm không đủ tiền mua gương soi. Đó còn chưa nói đến nàng ta còn là một phụ nhân mập mạp, lại lùn nữa chứ.
Lương Tuấn Hy đứng im bất động không nói lời nào, hắn rất sợ bản thân động sẽ phát sinh thêm chuyện gì nữa. Nhưng nghe Niên Khai Điềm vì mình nói chuyện hắn cũng rất cao hứng, bất quá hắn cũng sẽ không lên tiếng thanh minh, hắn muốn xem nàng xử lý thế nào.
“Làm sao ta biết được hắn có thật sự mù không không?” Phụ nhân kia vẫn còn đanh đá mắng người, đến khi mắt dừng trên tuấn dung của Lương Tuấn Hy mới mục trừng khẩu ngốc. Nếu là biết soái như vậy nàng nguyện để hắn sờ thêm vài cái.
“Đương nhiên là thật rồi.” Niên Khai Điềm vẫn đứng che trước mặt Lương Tuấn Hy, nàng nhìn thấy được ánh mắt của phụ nhân này có chút biến đổi. Như là sợ, nhỡ chút nữa nàng ta có thể nhào sang ôm hắn cắn hay không cũng không chừng.
“Ngươi. . ngươi tháo băng mắt của hắn xuống cho mọi người xem đi.” Phụ nhân đó muốn nhìn toàn diện mặt của Lương Tuấn Hy nên mới nói như vậy. Do nàng ta thấp bé nhìn không thấy vết lồi lõm nhăn nhún lộ ra gần phía trên của mép vài băng.
“Không được.” Niên Khai Điềm to giọng cự tuyệt. Nàng cùng Lương Tuấn Hy từ bé, tuy không thích hắn nhưng cũng biết dưới mắt kia là hình dạng gì, nếu để người ta thấy khác nào bêu xấu hắn đâu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong đám người cũng bắt đầu nhìn sang Lương Tuấn Hy, phải nói rất ít người có được dung mạo cùng khí chất như hắn. Thế nên đương nhiên là muốn xem toàn diện để thỏa mãn bản thân rồi. Vì vậy không ít âm thanh vang lên.
Chỉ là có âm thanh của một người để Niên Khai Điềm nghe được rất rõ ràng: “Vị cô nương này là gì của hắn a? Ngươi bảo vệ hắn như vậy là có ý gì?”
Niên Khai Điềm há mồm lại đáp không được câu này. Nàng nên đáp thế nào đây, đến cùng nàng và hắn có quan hệ gì?
“Điềm Điềm, ta tháo ra cho người ta xem là được rồi, không cần khẩn trương như vậy.” Lúc này Lương Tuấn Hy mới lên tiếng. Hắn cũng không hiểu vì sao đám người này lại hiếu kỳ như vậy, bất quá không muốn nàng bị làm khó, hắn tháo ra là được.
Niên Khai Điềm xoay người đã thấy băng che mắt của Lương Tuấn Hy dần trượt xuống, lòng nàng lại có chút chua xót. Không hiểu cảm giác này ở đâu ra, nhưng nàng vạn phần không đành lòng. Thế nên đôi mắt nhắm chặt cùng vết lòi lõm chằng chịt như giun kia vừa lộ va vài giây nàng đã dùng tay thay hắn che lại.
“Các ngươi nhìn đủ chưa?”
Đám người vì âm thanh to lớn hung dữ của Niên Khai Điềm khiến cho bừng tỉnh. Nguyên lai xấu như vậy a. Sau đó mọi người lần lượt giải tán, phụ nhân kia cũng không biết chạy đi chỗ nào rồi.
Lương Tuấn Hy kéo tay nàng xuống, nắm trong lòng bàn tay: “Không cần khẩn trương, vết tích cũ mà thôi, cũng chẳng khiến ta mất đi cân thịt nào.”
Niên Khai Điềm rút tay về, kéo hắn khom xuống gần mình, “Ta giúp ngươi băng lại.” Mùi dược hương từ người hắn bay vào mũi nàng, lại cảm nhận khí tức ấm áp của hắn được trong hơi lạnh khiến mặt nàng đỏ lên không ít.
“Được.” Lương Tuấn Hy đưa dải băng cho nàng, hắn xoay người hơi khuỵu chân xuống để nàng giúp mình. Trời cuối thu se lạnh nhưng sự quan tâm của nàng khiến hắn không cảm nhận được se lạnh đó, nhẹ nhàng nở một nụ cười mỏng nhưng lại ấm như xuân phong.
“Nếu như ngày nào Điềm Điềm cũng tốt với ta như vậy có phải rất tốt không!”
Nghe được âm thanh ai thán của hắn, tay nàng cố sức siết một cái cho bỏ ghét, rồi nắm tay hắn kéo đi: “Lúc nãy là do ta nên ngươi mới bị người khác vu oan, giúp ngươi cũng là chuộc tội thôi, đừng nên nghĩ nhiều.” Nàng phải nhân lúc này triệt tiêu cái suy nghĩ này của hắn đi, sau này nàng gả cho Hứa Bộ Nam hắn cũng không cần bỏ đi nữa.
Lương Tuấn Hy mím chặt môi không nói, tùy nàng kéo mình đi. Mặc kệ nàng là vì cái gì, nhưng hành động lúc nãy của nàng cũng là quan tâm hắn, hắn tin chắc có một ngày nàng sẽ thay đổi, sẽ đáp ứng gả cho hắn.


Bình luận

Truyện đang đọc