TRỌNG SINH! CHÚ LÀ ĐIỀU THỜI GIAN NỢ EM


Âu Dương Doãn Thần khuôn mặt đã hiện lên sự tức giận , nói :
- " Cậu! dám! nói!.

thử xem! "
Mạc Thiên Mộc định nói gì đó liền bị Âu Dương Doãn Thần ra tay đánh cậu , nhưng cậu đã nhanh chân né qua một bên , hai người cứ thế không phân thắng bại.

Nhưng lúc này , giọng nói của Lâm Nhất người đi theo Ậu Dương Doãn Thần đã lâu :
- " Lão đại ! Không hay rồi !"
Âu Dương Doãn Thần nghe người bên anh nói , anh liền ngừng đánh nhau , nói :
- " Người chúng ta giao hàng bên Thiên Ái bị đánh , theo điều tra là bang của Nhất Lâm đã cướp hàng của chúng ta còn đánh người chúng ta nữa !"
Khi Âu Dương Doãn Thần nhớ lại gì đó , nhìn sang chổ Mạc Thiên Mộc nhưng anh đã trốn chạy từ bao giờ.

Anh chỉ lạnh lùng nhưng trong lòng lại có chút thắc mắc hình như dáng người giọng nói của cậu ta hình như cậu đã gặp ở đâu đó rồi thì phải , nói :
- " Tìm ra lai lịch người vừa nảy chưa ? "
Lâm Nhất hơi ngập ngừng không giám nói sợ lại điều đi đến châu phi thì chết , nhưng cậu vẫn phải trả lời :
- " Dạ ! Chưa !"
Bây giờ , Âu Dương Doãn Thần thật sự đáng sợ , trong lòng lại cực kì tức giận cậu ta là người đầu tiên cậu thấy hứng thú như vậy nhưng lại không phải nữ.

- " Rốt cuộc người này có lai lịch gì ?"
____________________________

Sáng hôm sau
- " Cậu chủ ! Dậy đi học thôi sắp trễ rồi ạ!"
Tiếng gọi của An Hinh làm cho Mạc Thiên Mộc từ trên giường tĩnh dậy , nói :
- " Ta dậy rồi ! Không cần gọi nữa ồn quá !"
Cậu liền bước ra khỏi chiếc giường êm ái vào nhà vệ sinh , cậu vệ sinh cái nhanh xong liền mặc áo quần đồng phục xuống giường.

Hôm nay cậu dậy trễ hơn mọi ngày , nên cậu chỉ thể đem theo mấy méng bánh để ăn rồi đi học.

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.

.

Ở trường
Mạc Thiên Mộc vừa bước vào lớp đã có tiềng xôn xao , An Hinh từ sau chạy tới nói :
- " Không hay rồi cậu chủ ! Lần trước cậu đánh con Tiêu Thiết nên bị nó méc lên hiệu trưởng.

"
-"!.

bây!.

giờ hiệu trưởng cho gọi cậu đó.

"
Khi nghe An Hinh kể cậu cũng biết chuyện xôn xao mà mọi người bàn tán là ai.

Cậu bước đến phòng hiệu trưởng , bên trong đã có Mạc Gia Hưng cha cậu và em gái cậu Mạc Hi cậu , hai người họ đang nói chuyện với hiểu trưởng.

Khi Mạc Thiên Mộc bước vào Mạc Gia Hưng liền tức giận trừng mắt , nói :
- " Sao tao lại nuôi một đứa mất mặt như mày !"
Mạc Hi ngăn lại nhưng trong lòng lại thấy vui , nói :
- " Ba ! Ba đừng như vậy !"
- " Anh ấy cũng đâu cố ý !"
Khi nghe Mạc Hi nói ông càng tức chết , nói :
- " Không cố ý ? Vậy là không kiểm soát nổi bản thân à !"
Mạc Hi liền hừ một tiếng và nở một nụ cười đầy chế nhiểu , nhưng đổi lại là một ánh mắt lạnh lùng không còn gì khác.


Mạc Gia Hưng liền trừng mắt nhìn cậu quát :
- " Nếu không sửa được cái tật xấu chết tiệt trên người thì từ nay về sau , không phải con trai của Mạc Gia Hưng con trai tao nữa !"
Mạc Thiên Mộc chỉ lạnh lùng nói :
- " Tùy ông ! "
- " Được ! Thầy cũng nghe thấy rồi đó , tôi không quản nổi thằng bé này nữa !"
Trong thâm tâm cô , cũng đã hiểu tại sao em gái cô lại không thích ông cha này rồi , đúng là người cha vô tâm , từ nhỏ đến lúc li thân ông vẫn không nhận ra con của ông không phải con trai.

! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !.

.

Trước ra khỏi cửa cô liền nhìn thấy , Tiêu Thiết.

Cô ta kiêu ngạo , cười cợt với hai đứa đi theo sau cô ta nói :
- " Đúng là báo ứng ! Người nào đó sinh ra đã đâm đầu vào chổ chết !
- " Xem đi làm tới mức xuyết bị đuổi học luôn.

"
- " Sao cậu không chết luôn đi ! Nhục nhã quá mà !
Cô khi nghe Tiêu Thiết nói những lời này liền tức giận , khiến cho bầu trong khi ở đây dù trời nóng nhưng ở lại lạnh lẽo đến nỗi hết da gà.

Cô bước đến gần cô , lấy tay đặt lên môi cô nói :
- " Cô đợi đó !"
Chỉ một câu nói của cậu đã làm cho Tiêu Thiết cô ta không đứng vững ngã cụi xuống đất.


! !.

.

Ở ngoài sân trường
Mạc Thiên Mộc liền gọi cho Richt , khuôn mặt đầy sự tức giọng nói lạnh như băng , nói :
- " Tôi muốn Tiêu gia phá sản , không có chổ sống ở thành phố A này trước ngày mai.

"
Nói xong , cô liền cúp máy bỏ vào túi quần , cô nhớ lại những gì ông cha đó nói cô liền tức giận , nói :
- " Mạc Gia Hưng ! Ông để đó tôi sẽ khiến ông mất tất cả ! "
Ở nhà
Học xong cậu liền về nhà , Mạc Thiên Mộc định đi lên cầu thang thì bất chợt có giọng làm cậu níu lại :
- " Mộc nhi ! Con có sao không !"
Cậu chỉ mỉ cười ngượng ngạo để mẹ an lòng , nói :
- " Con vẫn khoẻ mà ! Có sao đâu ! Mẹ không cần lo !"
Liễu Như Thu liền tiến tới nắm tay cậu , nói tiếp :
- " Mẹ nghe An Hinh nói rồi ! Con đừng dấu mẹ !.


Bình luận

Truyện đang đọc