TRỌNG SINH ĐỂ YÊU ANH


Một đường chạy thẳng đến tập đoàn Triệu thị, đứng trước quầy lễ tân lúc này Mục Hy mới ảo não nhận ra bản thân đã quá mức hấp tấp.

Cô ngay cả số điện thoại của Triệu Thần Huân còn không có thì làm sao mà gặp được tổng giám đốc của một công ty lớn tổ bố thế này đây.

Dưới lớp khẩu trang, Mục Hy ngại ngùng cười cười với nhân viên lễ tân nói:
"Có phiền không khi tôi sang bên kia ngồi đợi?"
Nhìn theo hướng tay Mục Hy chỉ về sảnh chờ bên kia, nhân viên lễ tân ôn hoà mỉm cười gật đầu.

"Có thể, thưa tiểu thư.

"
Đây cũng không phải lần đầu có người không có hẹn trước mà chỉ đành ngồi chờ tổng giám đốc của họ, cô nhân viên lễ tân còn rất tri kỷ mà rót cho Mục Hy một cốc nước ấm.

Mục Hy mỉm cười nhận lấy nói cảm ơn với nhân viên lễ tân, sau đó an an tĩnh tĩnh ngồi đó đợi người.

Thật ra không gặp được Triệu Thần Huân cũng tốt, bởi vì hiện tại cô cũng không biết nên hỏi anh điều gì.

Hỏi xem anh có phải hay không biết cô dị ứng với hải sản hay là hỏi xem một vườn hoa hồng kia và biệt thự vì sao đời trước lại trở thành của Triệu Hoành?
Anh vốn có biết chuyện kiếp trước kiếp này đâu! Cô hỏi như thế không chừng anh sẽ cho là cô bị tâm thần mất.

Mà hơn thế là vì chính cô, sợ phải nghe đáp án mà anh nói ra.

Mục Hy ngồi đó một lúc cũng đã gần đến giờ tan tầm, cô ngước mắt nhìn từng tốp người đi ra cho đến khi tưởng chừng cả công ty đều đã về hết thì lúc này mới xuất hiện một đoàn người đi ra từ thang máy vip.

Ở xa Mục Hy đã tinh mắt nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Triệu Thần Huân, chờ nảy giờ mới thấy được người Mục Hy có chút vui vẻ nhấc chân chạy qua.

Nhưng cô còn chưa đến gần thì đã có người cản cô lại.


"Làm càn, ở đây là chỗ nào mà cô có thể tùy tiện chạy như thế?"
Tần Tịch Vân quét mắt một vòng trên người Mục Hy, phát hiện trên người cô cũng không có thẻ nhân viên thì sắc mặt càng lạnh đi.

"Cô không phải người của công ty, ai cho cô vào đây?"
Mục Hy vốn đang vui vẻ bị quát liền hai câu thì cũng không cười nổi nữa, liếc mắt nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt lạnh nhạt nói:
"Tôi đến tìm người.

"
Tần Tịch Vân nhìn cô gái che kín mặt chỉ chừa mỗi đôi mắt to tròn lúng liếng, cô ta khẽ cau mày muốn nói gì đó thì đã có người nhanh hơn một bước chen vào.

"Trợ lý Tần, đừng có thất lễ.

"
Thư ký Hạ phát hiện tình huống bên này trước liền lên tiếng ngăn Tần Tịch Vân lại, hoà nhã chào Mục Hy một tiếng.

"Phu nhân.

"
Triệu Thần Huân đang cúi đầu thảo luận cái gì đó với đám người bên cạnh nghe được giọng nói quen thuộc kia cũng ngẩng đầu lên nhìn.

Cô gái nhỏ cột tóc đuôi ngựa, một cái khẩu trang liền che hơn nửa khuôn mặt chỉ chừa ra đôi mắt đang lườm anh kia.

Chỉ cần liếc mắt thì Triệu Thần Huân cũng đã nhận ra Mục Hy.

Triệu Thần Huân hơi bất ngờ vì thấy cô xuất hiện ở đây, anh vội bỏ việc trên tay đi đến cạnh cô nhẹ giọng hỏi:
"Sao em đến đây? Ở nhà buồn chán sao?"
Nếu để ý kĩ sẽ phát hiện tông giọng của anh có phần cao hơn thường ngày, hiển nhiên là tâm tình không tệ.

Mục Hy trừng mắt nhìn anh vốn muốn trả lời là sao cô không thể tới, nhưng nhìn mấy cặp mắt đang quan sát mình Mục Hy vẫn là nhịn xuống khẽ nói:
"Tôi tìm chú.

"
Triệu Thần Huân khẽ cong môi nắm lấy cổ tay cô.

"Vậy vừa hay tôi cũng đang chuẩn bị đi ăn tối, em đi với tôi nhé?"
Miệng thì hỏi nhưng tay thì đã kéo Mục Hy đi, cô còn có thể từ chối sao?
Tần Tịch Vân bên cạnh nhìn thấy như thế thì vội lên tiếng.

"Tổng giám đốc, một lát anh còn có tiệc xã giao!"
Triệu Thần Huân cũng không quay đầu, gọi một tiếng:
"Thư ký Hạ.

"
Thư ký Hạ rất thức thời đáp ngay:
"Vâng, tôi sẽ sắp xếp.

"
Tần Tịch Vân mắt thấy người đã đi xa không khỏi bực tức liếc thư ký Hạ.

"Đây là sao? Cô gái vừa rồi là ai vậy?"

Thư ký Hạ nhàn nhạt nhìn mỹ nhân vì ghen tị mà tức giận muốn tràn ra khỏi đáy mắt, hờ hững đáp:
"Là bà chủ của cô.

"
Nói rồi cũng mặc kệ Tần Tịch Vân có phản ứng gì anh liền xoay người rời đi giải quyết công việc phát sinh đột xuất do ông chủ thân yêu của anh gây ra.

Trên xe Triệu Thần Huân vẫn không có ý định buông tay Mục Hy ra, phát hiện trên tay cô dán băng keo thì không khỏi nhíu mày hỏi:
"Tay em làm sao thế?"
Mục Hy âm thầm rút tay về mấy lần cũng không được liền mặc kệ anh, cô nhàn nhạt đáp:
"Bị gai đâm trúng.

"
"Gai gì? Ở đâu?"
Triệu Thần Huân hỏi dồn, cô cả ngày hôm nay đều ở biệt thự thì gai ở đâu ra mà đâm vào tay? Hay là lại nghịch cái gì ở đâu rồi?
Mục Hy khẽ đảo con ngươi bĩu môi, nói:
"Sáng nay rảnh quá nên đi ngắt hoa hồng của chú chơi cho đỡ chán đó mà.

"
Mày Triệu Thần Huân nhíu càng sâu, anh rút di động ra nói:
"Tôi nhớ đã sớm kêu quản gia Lý cho người nhổ hết đi rồi mà.

"
Cô đã không thích anh cũng sẽ không ép buộc cô, nhưng mà sao cô gái này còn chạy đi tự mình động thủ thế này.

Hiển nhiên là Triệu Thần Huân nghĩ là do Mục Hy không thích vườn hoa hồng kia nên hôm nay mới buồn chán đi ngắt hoa.

Khoé môi Mục Hy bất giác cong cong, cô đưa tay ngăn lại Triệu Thần Huân đang muốn gọi cho quản gia Lý.

Cô ra vẻ mà hất cái cằm nhỏ nhắn lên, kiêu căng nói:
"Không cho chú nhổ, bây giờ tôi thấy thích vườn hoa kia rồi nếu chú dám nhổ một nhánh tôi liền bứt một cọng tóc của chú.

"
Triệu Thần Huân thần sắc bình tĩnh hơi hạ mắt nhìn cô hồi lâu, sau đó lại nghe anh nhẹ thở ra một hơi đưa tay vỗ lên đầu cô.

"Em thích là được.


"
Mục Hy thấy anh không có ý kiến thì rất đắc ý cười híp cả mắt, chỉ lo vui vẻ nên cô cũng không phát hiện đằng sau sự bình tĩnh kia của Triệu Thần Huân là vô vàn bất đắc dĩ.

Một hồi cô bảo không thích muốn đem cả vườn hoa nhổ đi, một hỏi cô lại bảo thích không cho anh nhổ đi còn đòi bứt tóc anh.

Cô gái này thật biết cách khiến cảm xúc của anh như đi tàu lượn siêu tốc.

"Em muốn ăn tối ở đâu?"
Im lặng một hồi vẫn là Triệu Thần Huân lên tiếng hỏi cô.

Mục Hy nhún vai đáp:
"Ở đâu cũng được, tùy chú chọn đi.

"
Triệu Thần Huân nhìn nét đắc ý chưa tan nơi khoé mắt cô tự dưng lại nổi lên ý xấu, anh nheo mắt chợt dựa lại gần hỏi nhỏ bên tai cô.

"Xem ra, em vẫn luôn thích gọi Chú như vậy.

Là tối qua gọi còn chưa đủ nhiều sao?"
Nụ cười trên khoé môi Mục Hy nhất thời cứng đờ, phừng phừng hai cái trên má đã hồng thấu một mảng.

Tự nhiên nhìn Triệu Thần Huân Mục Hy lại cảm thấy hơi ngứa răng, xoẹt một tiếng cô đã chụp lấy cánh tay anh không khách khí mà cắn xuống.

Triệu Thần Huân nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, vừa tức vừa buồn cười nhìn cô gái đang ra sức cắn mình.

"Em cầm tinh tuổi Tuất hả?"
Dấu răng trên cổ anh chỉ mới vừa phai đi thôi đấy!.


Bình luận

Truyện đang đọc