TRỌNG SINH ĐỂ YÊU LẦN NỮA (QUYỂN 2)



Tập Đoàn Hách Thị.
Chiếc MayBach màu đen của Lục Minh Tử Thiên dừng trước cổng lớn của trụ sở.
Lâm An nhanh chóng xuống trước rồi mở cửa cho Thiếu gia nhà mình, đầy lễ phép nói.
"Lục Tổng, tới nơi rồi."
"Tôi biết rồi." Tử Thiên gật đầu thầm tán thưởng trong lòng, tên nhóc này thích nghi cũng nhanh.
Hai người, một CEO, một thư kí mới, đi thẳng vào công ty.

Lục Minh Tử Thiên quan sát hết một lượt công ty nhà vợ mình.

Hôm nay, anh đến đây, trước tham quan một vòng, sau đó mới về nhà và kí kết hợp đồng với phu nhân của anh.
Anh đi trước, Lâm An xách cặp tác đi theo phía sau.

Vừa bước vào sảnh chính.

Ánh mắt của anh lập tức lạnh xuống.
"Âu Dương Phàm? Hắn ta sao lại ở công ty của vợ anh.

Còn người đàn ông đứng gần hắn ta, lại là ai?" Lục Minh Tử Thiên cau mày, anh không thèm để ý mà cứ vậy đi thẳng vào thang máy dành cho CEO.

Lâm An cũng vội đi theo.
"Dô...chờ đã Lục Tổng? Gặp người quen, lại làm ngơ bỏ đi sao? Tao cứ tưởng mày bị con nhỏ họ Lâm kia lấy mạng rồi chứ?" Âu Dương Phàm vừa thấy Lục Minh Tử Thiên, hắn liền xun xoe mà gọi lớn.
Buổi sáng hôm nay hắn bị cha hắn buộc đi theo Âu Dương Nghị đến để bàn hợp đồng với Hách Thị.

Vì trước đây, hợp đồng này do hắn phụ trách.

Vừa gọi, hắn ta mặc kệ Âu Dương Nghị ngăn cản, rảo bước thật nhanh đến chỗ Lục Minh Tử Thiên và Lâm An.
Còn chưa đợi Âu Dương Phàm đi tới, Lâm An đã tiến đến chặn phía trước.
"Anh kia, định làm gì?" Lâm An cất giọng hỏi.
"Mày là ai? Mau tránh ra, mày không có tư cách để mở miệng với tao đâu, người tao muốn gặp là hắn ta." Âu Dương Phàm giọng điệu đe dọa vừa trả lời Lâm An vừa chỉ tay về Lục Minh Tử Thiên.
Từ từ quay người lại, Lục Minh Tử Thiên kéo Lâm An ra phía sau.

Anh nói, "Lâm An, cậu lui lại.

Để hắn cho tôi."
Lâm An lùi lại phía sau, lập tức Lục Minh Tử Thiên một bước đứng trước mặt của Âu Dương Phàm.

Dáng người anh cao lớn hơn hẳn hắn ta một cái đầu, khiến hắn phải bất giác lui lại hai bước để ngẩng mặt mà nhìn anh.
Đôi mắt lạnh lẽo đầy chán ghét, Lục Minh Tử Thiên trầm giọng hỏi.

"Âu Dương Phàm, mày muốn nói gì với tao?"
Âu Dương Phàm vừa đụng phải ánh mắt sắc lạnh của Lục Minh Tử Thiên, trong lòng chợt run sợ.

Hắn ta lùi ra xa hơn..đúng lúc này, Âu Dương Nghị vừa bước tới, liền giải thích.
"Lục Tổng, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi.

Mong anh bỏ qua cho anh trai tôi."
Lục Minh Tử Thiên nhìn Âu Dương Nghị, anh thầm đánh giá.

Người đàn ông này lại nhằm lúc này mà xuất hiện, ban nãy hắn ta vốn đã nhìn thấy tên Âu Dương Phàm kia kiếm chuyện với anh, nhưng lại không thật tình ngăn cản.
Vậy mà bây giờ lại lên tiếng giải thích, tên này thật không đơn giản.


Suy nghĩ cẩn thận, anh không đáp lại lời nào, càng không muốn gây chuyện ở đây, liền quay người bước đi.

Lâm An cũng bước theo.
Âu Dương Phàm thấy Lục Minh Tử Thiên quay đi, hắn ta tưởng anh vì sợ nên mới đi vội, nên hắn càng được nước lấn tới.

Một câu chửi thề, liền gọi cả tên họ của anh..
"Mẹ kiếp, Lục Minh Tử Thiên, mày cái đồ chết nhát.

Có giỏi thì quay lại nói chuyện với tao.." tiếng của hắn vang lớn, lập tức gây chú ý của mọi người xung quanh.
Lục Minh Tử Thiên siết chặt nắm đấm.

Đúng là cẩu miệng thối, anh đã nhịn, mà hắn lại cứ thích gây sự.

Cây muốn lặng, gió lại không ngừng..
Anh nở một nụ cười lạnh, khuôn mặt lập tức trầm xuống, quay người lại anh gằn lên.
"Được....!!!! Như mày muốn."
Loáng cái, anh một lần nữa đã đứng trước mặt hai anh em Âu Gia, cả hai tên đều xanh mặt không kịp phản ứng.
"Âu Dương Phàm, mày muốn nói gì? Nói xem?" Tử Thiên hai tay đút vào túi quần, khí thế bức người mà nhìn Âu Dương Phàm rồi hỏi.
"Lục Tổng..Lục Thiếu...anh bớt nóng được..." lời còn chưa dứt, Âu Dương Nghị liền đã bị Lâm An lôi qua một bên, Lâm An đe dọa, "mày khôn hồn đừng xía vào chuyện của Thiếu gia nhà tao, bằng không, mày không biết sẽ chết lúc nào?"
Âu Dương Nghị nghe Lâm An nói, trong lòng đúng là thoáng sợ, lại càng điên máu Âu Dương Phàm, mẹ kiếp chỉ biết làm hỏng việc của hắn.

Hắn cắn răng, nén giận lui sang miệng câm như hến.
Mọi người ở Hách Thị bắt đầu nhao nhao lên, "mới sáng sớm, đã có chuyện hay ho để hóng hớt rồi.


Đám nhân viên nữ vừa nhìn đến Lục Minh Tử Thiên thôi, cả đám phấn khích, la hét trong lòng, soái ca ở đâu tới? Chỉ cần nhìn cái thôi là muốn rụng trứng rồi nha! "
Lúc này, Âu Dương Phàm mới kinh hãi, hắn lắp bắp, ban nãy rõ xung, giờ lại cụp đuôi, câm nín.

Phải mất vài phút, hắn mới bình tĩnh được một chút, thẳng thắn nhìn anh.
Lục Minh Tử Thiên nhìn bộ dạng của hắn, anh chán ghét lẫn khinh thường, bản thân anh không muốn động thủ với hắn vì đây là công ty vợ anh.
Nhưng hắn lại hai lần chạm đến giới hạn của anh, cứ nghĩ đến trước đây hắn từng là người yêu cũ của vợ anh, anh liền nổi điên, nếu đã vậy hôm nay, anh sẽ bắt hắn trả hết một lần.
"Lục Minh Tử Thiên, mày đến Hách Thị làm gì? Ở đây, không giành cho một tên ngoại kiều như mày." Âu Dương Phàm đã dần hết sợ, hắn nghênh cổ lên chất vấn.
Lục Minh Tử Thiên nhìn Âu Dương Phàm, anh hỏi ngược lại, "vậy mày đến đây để làm gì?"
"Đương nhiên là kí kết hợp đồng, Mạc Hân trước đây đã nói hai công ty chúng tôi sẽ hợp tác làm ăn." Âu Dương Phàm đắc ý nói.
"Haa...vậy sao? Nhưng mà tiếc quá, mối làm ăn này, đã mất hiệu lực.

Tao không có hứng thú.

Đi thôi Lâm An, thật phiền toái." Lục Minh Tử Thiên nói xong, quay người định đi.
Nhưng là chưa kịp đi đã bị Âu Dương Phàm túm tay anh kéo lại.

Hắn cao giọng..
"Lục Minh Tử Thiên, mày lấy tư cách gì thay Mạc Hân quyết định chuyện làm ăn, huống hồ Hách Thị vốn không liên quan đến mày."
Lục Minh Tử Thiên cau mày, anh điên lên thật sự, phải biết rằng anh rất ghét người khác đụng chạm vào người anh.

Âu Dương Phàm, gan thật không nhỏ, lại dám kéo tay anh trước mặt bao người, tìm chết.
Hahaha..Tử Thiên cười phá lên, anh chỉ nói ngắn gọn, "Tư cách sao? Đơn giản, vì tao là chồng của Mạc Hân.

Là người đàn ông duy nhất của cô ấy."
Thật nhanh, cánh tay phải của anh giật mạnh khỏi bàn tay của Au Dương Phàm, đồng thời cũng túm luôn cổ của hắn nhấc lên.

Anh gằn lên từng chữ.
"Âu Dương Phàm, mày nói gì? Mày nghĩ tao có nên cho mày cơ hội để sống tiếp, hay là để mày vĩnh viễn không thấy mặt trời nữa.


" Vừa nói, bàn tay anh càng gia tăng lực, khuôn mặt anh rét lạnh, khí tức xung quanh cũng vì cơn giận của anh mà lạnh lẽo hẳn xuống, mọi người hóng chuyện thôi cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
" Sao, mày câm rồi, nói đi chứ, gọi tên vợ tao cho tao nghe xem, gọi xem...hả???" Lục Minh Tử Thiên nghiến răng, anh tức giận thật sự, cặp mắt của anh không còn là màu nâu nữa, nó đỏ ngầu, tóe lửa nhìn Âu Dương Phàm đang giãy dụa, sợ hãi, miệng ú ớ nói không ra câu.
Âu Dương Nghị và Lâm An đứng kế bên, khiếp đảm, nín bặt, đâu có ngu đâu mà xen vào.
Khuôn mặt của Âu Dương Phàm vì khó thở mà tím tái như màu gan heo.

Hắn ta dùng sức gỡ tay của Lục Minh Tử Thiên ra.

Đối với người học võ, có thể đánh trả, nhưng là đối với Âu Dương Phàm, cái võ mèo cào kia làm sao chống lại sức mạnh của một người như Lục Minh Tử Thiên, huống hồ, anh đã mất đi nhân tính, vậy thì kết cục của hắn ta chỉ có một hai chữ, tàn phế.
Quả nhiên, bàn tay còn lại của Lục Minh Tử Thiên liền siết chặt nắm đấm giáng mạnh liên tục nhiều quyền vào mặt của Âu Dương Phàm, lập tức máu tươi hộc từ miệng hắn ta, trào ra ngoài, mặt cũng vì thế mà biến dạng.
"Áaa..." đám con gái nhìn máu phun ra, khiếp đảm hét lên.

Mọi người cũng tản ra xa..Bọn họ thực sự sợ hãi...người đàn ông trẻ tuổi họ Lục kia, anh ta quá tàn bạo.
Buông tay khỏi cổ Âu Dương Phàm, Lục Minh Tử Thiên tặng hẳn cho hắn thêm một đạp vào bụng, khiến máu của hắn lại vì thế mà phun nhiều hơn.

Đỏ lênh láng dưới mặt thềm.
Âu Dương Phàm ăn một đạp của Lục Minh Tử Thiên, hắn nằm xõng xoài trên mặt thềm, hổn hển thở, cả người đau đến quằn quại, máu me đầy mặt, miệng lẩm bẩm.

"Lục Tổng tha..

tha...!cho...! tôi...xin anh..." rồi ngất lịm..
Lục Minh Tử Thiên cười lạnh...!khinh bỉ, anh không thèm nhìn hắn đến một lần, xoay người bỏ đi chỉ để lại hai từ..."phế vật." Dứt lời, anh đi thẳng vào thang máy.
"Lâm An, xử lí chuyện còn lại đi.

Còn về cha vợ tôi, tôi tự mình giải thích với ông ấy..." lời anh nói, Lâm An chỉ kịp nghe thấy, chưa kịp nhìn sắc mặt của thiếu gia nhà mình thì cửa thang máy đã đóng lại.
Bên ngoài, mọi người trố mắt nhìn theo Lục Minh Tử Thiên, họ cũng nghe được cái lời kia của anh, thì ra anh là con rể của chủ tịch, là chồng của tổng giám đốc bọn họ.
Nhìn Âu Dương Phàm đang hôn mê, thảm hại trên mặt thềm, ai cũng khinh thường, "đúng là ngu mà còn tỏ ra nguy hiểm, chọc ai không chọc, lại đi chọc vào phu quân của Tổng tài, vậy thì chết là đáng chứ bệnh tật gì!...".


Bình luận

Truyện đang đọc